Friday, July 31, 2009

Chịu thầy!

Họa sĩ vẽ cả hai tay cùng một lúc!

Thông Cáo số 3 của VP Thư ký Tòa Giám mục Giáo phận Vinh

270 ngàn giáo dân Công Giáo tại VN
biểu dưong tình đoàn kết


VĂN PHÒNG THƯ KÝ
TÒA GIÁM MỤC XÃ ĐOÀI
Nghi Diên - Nghi Lộc - Nghệ An
Đt. 0383 611 845 ; 0977006526
Email:
tgmxadoai2004@yahoo.com

Ngày 27 tháng 7 năm 2009

THÔNG CÁO
(SỐ 3)

V/v Tam Tòa tại Đồng Hới, Quảng Bình

1. Đây là bản thông cáo số 3, qua đây, Văn phòng thư ký có những thông tin và báo cáo chính thức từ Tòa Giám mục Xã Đoài, Giáo phận Vinh về vụ việc Tam Tòa và các vấn đề liên quan.

2. Tòa Giám mục cám ơn các bài viết dưới những hình thức khác nhau đã lên tiếng hiệp thông với Tam Tòa, cách riêng là những nạn nhân bị công an và nay quân vô lại đánh đập và bắt giữ.

3. Trên một số báo đài của Nhà nước và của tỉnh Quảng Bình có nói về việc đất đai và vụ việc Tam Tòa. Tòa Giám mục Xã Đoài, Giáo phận Vinh tuyên bố rằng sự thật không phải là như các báo đài ấy nói.

4. Theo dự định, 7 giờ sáng Chúa Nhật, ngày 26/7/2009 tại nhà thờ 18 sở hạt trên tổng số 19 giáo hạt trong Giáo phận Vinh, giáo dân các giáo xứ đã đổ về giáo hạt mình để thể hiện tình liên đới, hiệp thông cầu nguyện cho Tam Tòa. Theo số liệu báo cáo từ các giáo hạt, số giáo dân tham dự lễ sáng hôm 26/7 gần 250 ngàn người. Giáo dân các giáo xứ mang theo cờ vàng-trắng với biểu ngữ : “Cầu nguyện cho giáo dân Tam Tòa bị công an Quảng Bình đánh đập và bắt giữ”. Biểu ngữ này đang được treo ở cổng Tòa Giám mục và trước tất cả các nhà thờ trong toàn Giáo phận Vinh. Theo thông tin từ các giáo hạt, thánh lễ này được cử hành rất trang nghiêm, sốt sắng. Tất cả nói lên sự hiệp thông liên đới của linh mục đoàn, tu sỹ nam nữ và gần 500 ngàn giáo dân Giáo phận Vinh, với những anh chị em mình đang bị bách hại. Và ai cũng cảm thấy đau nhói, khi biết Thánh Giá đã bị công an Quảng Bình xúc phạm và nay đang bị hạng vô lại chiếm giữ.

5. Riêng tại Tam Tòa, Đồng Hới, có 7 linh mục trong hạt Đồng Troóc và hơn 500 giáo dân về nền nhà thờ Tam Tòa để dâng lễ. Nhưng có một lực lượng khoảng trên 3000 người, trong đó gồm có công an, cảnh sát, dân quân và dân địa phương đã dùng vũ lực ngăn cản, đánh đập một số giáo dân không cho tới nền nhà thờ Tam Tòa. Có 3 người bị đánh, trong đó có mẹ con chị Yên là phó Ca đoàn giáo xứ Tam Tòa bị một nhóm thanh niên xông vào đánh, chị ấy ngồi xuống. Con chị chạy tới chữa và cũng bị đánh (con chị mới 8 tuổi).

6. Chiều 26/7/2009 công an Quảng Bình tiếp tục bắt 3 giáo dân, trong đó có Ông Lý - chủ tịch HĐMV giáo xứ Tam Tòa; chị Yên - phó trưởng Ca Đoàn giáo xứ; Anh Thống quê xứ Trang Nứa, Nghệ An. Thêm vào đó công an Quảng Bình còn dùng các hình thức khác để đe dọa, trấn áp giáo dân Tam Tòa.

7. Sáng 27/7/2009, 5 linh mục và Hội đồng mục vụ các giáo xứ trong giáo hạt Kỳ Anh, (giáo hạt sát Quảng Bình) vào thăm các nạn nhân. Theo các Cha kể lại, khi đoàn vừa bước xuống xe, gần nền nhà thờ Tam Tòa thì một nhóm ăn mặc thường phục, có ít tên giống côn đồ xông vào đánh ngay các linh mục và giáo dân cùng đi. Cũng theo các Cha kể lại, đàng xa có một số trong trang phục công an đứng nhìn.. Khi lớp "côn đồ" đánh Cha Phaolô Nguyễn Đình Phú và 3 giáo dân bị trọng thương thì nhóm công an mới tiến lại mang loa bảo mọi người giải tán. Một nhóm giáo dân đưa Cha Phú và mấy người bị trọng thương vào một trạm xá gần đó. Thấy tình thế quá bất ổn, vì nhóm côn đồ tiếp tục nói những lời tục tĩu, đe dọa buộc các linh mục và giáo dân phải rời khỏi nơi đó, nên các cha lên xe trở về.

8. Nghe tin trên, Cha Phêrô Ngô Thế Bính - quản xứ Hà Lời tới để nắm bắt tình hình. Thấy cảnh tượng khủng khiếp, vì nhóm côn đồ bao vây trạm xá không cho ai vào, ngài đứng từ xa và điện thoại yêu cầu phó chủ tịch UBND tỉnh Quảng Bình tới để cha Bính có thể vào thăm Cha Phú. Phó chủ tịch UBND Quảng Bình tới và dẫn Cha Bính tới thăm Cha Phú. Phó chủ tịch bàn Cha Phú ra khỏi trạm xá và ông đi khỏi đó. Sau đó một lớp côn đồ đang vây quanh trạm xá xông vào đánh 2 giáo dân đang trực cha Phú và đánh Cha Bính. Tình thế hỗn loạn, Cha Bính thấy công an trong trang phục của mình đứng nhìn để nhóm côn đồ đánh đập tàn nhẫn, rồi để Cha Bính nằm bất tỉnh. Có một giáo dân đang làm ăn tại Đồng Hới đi qua thấy và biết đó là Cha Bính liền thuê xe đưa Cha Bính tới bệnh viện Việt Nam-Cuba tại Đồng Hới. Và sau đó công an thuê taxi đưa Cha Phú và 5 giáo dân bị đánh trọng thương tới bệnh viện Việt Nam - Cuba. Tại bệnh viện, 2 Cha và các giáo dân bị đánh trọng thương không được cứu chữa gì. Và bệnh viện đề nghị Cha Phú về bệnh viện Kỳ Anh. Rồi họ cho xe đưa Cha Phú và 5 giáo dân về Kỳ Anh. Cha Bính nằm dở sống dở chết không được chăm sóc, khi tỉnh lại, ngài được người giúp đưa ra khỏi bệnh viện và lên xe về Phòng khám Đa khoa Tòa Giám mục Xã Đoài.

9. Một lần nữa, những hành động man rợ mà các chứng nhân cho biết là có sự tiếp tay của công an Quảng Bình làm cho dư luận khắp nơi phẫn nộ, bất bình. Giáo dân Vinh đang chuẩn bị tinh thần cao nhất để đối phó với mưu chước quỷ ma.

10. Máu giáo dân Tam Tòa đã đổ xuống tại mảnh đất thánh thiêng của Cha Ông. Nay máu linh mục Vinh đã đổ xuống tại Tam Tòa. Người ta chắc chưa ai lường hết sự thể sẽ xảy ra thế nào, nếu chính quyền Quảng Bình vẫn tiếp tục dùng vũ lực trấn áp tôn giáo.

11. Hiện nay, các nạn nhân tại Tam Tòa bị tổn thương tâm lý rất nặng, nhất là các trẻ em cũng bị quân vô lại làm khổ. Đoàn chiên nhỏ tại Tam Tòa như đang phải sống giữa bầy lang sói đông gấp trăm lần. Họ đang hy sinh thay cho chúng ta, những người tin Chúa. Xin mọi người hiệp ý cầu nguyện. Xin những người thiện chí cùng lên tiếng bênh vực họ.


Văn phòng Thư ký Tòa Giám mục
Chánh Văn phòng
(Đã ký và đóng dấu)
Linh mục Antôn Phạm Đình Phùng

http://www.giaophanvinh.net/modules.php?name=News&op=viewst&sid=4845

Wednesday, July 29, 2009

Tình cảnh khốn quẫn


"- Lý thuyết Mác-Lê phi lý thì tất yếu bị thời đại đào thải, nhưng còn cả một hệ thống quyền lực do nó đã trót tạo ra, với đặc quyền đặc lợi hơn cả vua chúa, thì hệ thống ấy phải tìm mọi cách để tự vệ, tránh cuộc đào thải. Đảng cộng sản nhỏ (cầm quyền) phải dựa vào đảng cộng sản lớn mới tồn tại được. Sự nương tựa quá lớn này ắt phải trả giá, mà đảng CS nhỏ có gì để trả giá ngoài quyền lợi của đất nước mình? Cho nên phải bán, lúc đầu tưởng chỉ bán một phần là được, nhưng nước lớn cáo già đâu có dễ dàng để cho con mồi có thể thoát ra? Giả sử không còn cộng sản Trung Quốc thì đương nhiên cộng sản Việt Nam đã hoàn toàn khác. Vụ Bauxite nếu không dính dáng đến Trung Quốc thì vấn đề chỉ “nhỏ như con thỏ”!"

"- Ấy là xét về động cơ của giới cộng sản cầm quyền (điều này cũng dễ nhận ra, vì chẳng có kẻ cầm quyền nào lại tự nguyện rút lui), nhưng còn nhân dân? Xin thưa, điều tệ hại nhất của chủ nghĩa Mác-Lê chẳng những đã tạo ra một hệ thống quyền lực tuyệt đối mà, tệ hại hơn, nó tước hết “vũ khí” của nhân dân, nhất là vũ khí tinh thần và vũ khí tổ chức: bị trói trong vòng kim cô của ý thức hệ, của luật pháp XHCN, của ý thức tổ chức và tất cả xã hội dân sự bị biến thành xã hội thần dân của đảng cộng sản. Cứ đối chiếu với các nước văn minh sẽ thấy ngay nhân dân ở các nước cộng sản được “làm chủ” hay làm “đày tớ” như thế nào. Và như đứa trẻ đã chịu nằm gọn trong tay người bế ẵm thì dân sẽ được “nựng” bằng đủ lời ru ngon ngọt, và nếu không “ngoan”thì đã có roi. Khi nhân dân đã bị vô hiệu thì vận mệnh đất nước nằm gọn trong tay người cầm quyền. Việc mua bán đâu cần hỏi dân làm gì?

Nguy cơ mất nước nằm trong 3 nguyên nhân ấy".


Xin click vô đây và đọc một bài phân tách giá trị để thấy đất nước Việt Nam vì sao đang lâm vào tình trạng khốn quẫn trước chính sách gian ngoan cũa kè thù phưong bắc.

Monday, July 27, 2009

Sức khỏe

Bài thuốc hữu hiệu
để giảm máu cao, mỡ cao, cholesterol…

Cũng như những bài mách thuốc khác, trường hợp này cũng rất có thể hiệu nghiệm cho người này mà không hiệu nghiệm cho ngưòi kia. Nhưng cũng nên thử một lần... (D.Đ)
***

Một độc giả tốt lành giới thiệu bài thuốc quí, chính đương sự cũng như mẹ và em đã uống trong 3 tháng qua, kết quả trông thấy. Sau đây là lời của đương sự:

"Xin giới thiệu cách chữa trị hữu hiệu nhất để chữa bệnh máu cao, mỡ cao, cholesterol mà tôi đã làm cho chính tôi cũng như em gái và mẹ già của tôi trong 3 tháng qua. Kết quả như "Thần dược". Dễ dàng, không tốn kém và bảo đảm sức khỏe...


Chất liệu:
1- Tỏi để cả vỏ (100 gr) 2- Đậu trắng (white bean) (100gr)

Cách làm:
Đậu trắng rửa sạch, tỏi rửa sạch. Cho chung vào nồi với 2 lít nước. Nấu sôi, hạ lửa nhỏ, ninh thật lâu (khoảng 3 tiếng thì nước sẽ cạn, còn lại chừng 1/8 của 2 lít nước (chừng một chén ăn cơm). Cách ăn: Bỏ vỏ tỏi đi, quấy đều tỏi và đậu, để nguội rồi ăn hết. Mỗi tháng ăn một lần. Bảo đảm sau 2 lần kết quả thấy rõ đến 100%.

Hiệu quả cho người tặng bài thuốc này: - Đầu năm nay tôi đi thử tổng quát hàng năm. Lần đầu tiên trong đời, áp huyết tăng vọt cách lạ thường, chưa từng thấy: 147/93. BS quýnh lên sợ tôi sẽ bị vỡ mạch máu não như Thân Phụ của tôi trước đây. BS cho 2 loại thuốc để uống mỗi ngày, không được tự ý bỏ, hoặc ngưng trước khi tái khám trong 2 tuần lễ kế tiếp. Tôi buồn lắm, vì biết chắc nếu uống thuốc này tức là phải uống for life (cả đời), không được tự ý bỏ. Thình lình tôi lên Internet và đọc được bài thuốc này. Chiều hôm đó tôi mua tỏi, đậu trắng về nấu ngay không chần chờ thêm nữa. Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi thấy nhẹ nhàng, không đau đầu như mọi khi. Tai và mặt không thấy đỏ ửng và nóng bừng bừng như ngày hôm trước. Tôi mừng quá, nhưng chưa nói ra với ai cả. Tôi mượn máy đo áp huyết của mẹ tôi rồi tự đo xem như thế nào? Tôi thấy ngay huyết áp hạ xuống còn 135/87. Thời gian này tôi có mua thuốc hạ áp huyết theo toa BS cho nhưng KHÔNG UỐNG 1 viên nào cả.

Hai(2) tuần sau tái khám, BS rất ngạc nhiên và nói là thuốc đã worked good (kết quả tốt), áp huyết 130/85. BS bảo tôi trở lại sau 2 tuần tức là 1 tháng sau khi tôi uống tỏi và đậu trắng. Tôi vẫn không nói cho BS biết là tôi không uống thuốc BS đã cho toa. Lần này thì áp huyết là 120/80.
Thế rồi 2 tháng sau tôi trở lại BS và áp huyết của tôi là 100/76. BS bảo, great news!!!(tin mừng lớn). Tôi không thể giấu BS được nên đã nói ra là tôi chưa uống thuốc Tây BS cho, nhưng tự chữa bằng tỏi và đậu trắng. BS tròn 2 mắt, há miệng thật to và không biết phép lạ nào đã xảy ra cho tôi. Vừa qua tôi tái khám và độ áp huyết vẫn ở 100/76, tức là 4 tháng qua áp huyết không thay đổi, đúng như lời người đàn bà đã truyền bí quyết này trên Internet. Có lẽ nhờ tỏi và đậu trắng mà tôi không có Cholesterol, Sugar trong máu cũng như tim, gan, thận, Potassium...rất tốt. Tôi đã làm cho cả mẹ và em của tôi cũng uống. Em tôi đo còn 120/80, mẹ tôi đo còn 110/65. Cả 2 mới uống thử 2 lần thôi. Đặc biệt là tỏi nấu với đậu trắng uống xong không nghe tanh, hôi gì cả. Hơi thở vẫn trong sạch và mồ hôi cũng không khác biệt.

N/A (Boston)
(20-6-09)

Memory qua một giọng ténor

Hội Ngộ các Lão Gia tại Milpitas/Bắc Cali

Click to enlarge

Saturday, July 25, 2009

Truyện ngắn

(Cô hàng cà phê Tân Định kể)

Ai có cho rằng tôi mê tín dị đoan nhảm nhí mặc kệ, tôi vẫn tin rằng có duyên "tiền định" mới nên vợ chồng. Chồng tôi người Việt nhưng quốc tịch Mỹ, lấy tên là Charle Lee, thường gọi là (Đít) Dick. Dick tốt nghiệp đại học Mỹ. Trong khi chờ ngày đi làm, bố chồng tôi có ý định đưa con trai về Việt Nam kiếm vợ. Anh ta học giỏi, đẹp trai, mặt mũi sáng láng nhưng khờ đặc trong việc giao tiếp với bạn bè. Ngay thời còn ở high-school, nhiều cô bạn cùng trường đến làm quen, anh ta cứ thụt lùi mãi, khiến các cô phát nản.
Trước năm 1975, bố anh ta là hạ sĩ quan an ninh phi trường Tân Sơn Nhất, ông có người bạn đồng ngũ rất thân. Sau khi mất nước, bố anh ta về quê, xoay xở đưa cả gia đình vượt biên, còn người bạn thì về nhà, kế nghiệp cha mẹ, làm chủ một tiệm hủ tiếu ở đường Hai Bà Trưng, trước chợ Tân Định. Người bạn nầy gốc Tàu, tính cần kiệm và kín đáo nên không bị đánh tư sản (bị tịch thu gia sản, đuổi đi kinh tế mới).
Ở Mỹ, bố anh chàng Dick thường thư từ cho người bạn bán hủ tiếu ở Tân Định. Khi biết ông ta có ý định về Việt Nam kiếm vợ cho con thì người bạn đồng ngũ nầy ngỏ ý muốn giới thiệu con gái của mình với anh Dick. Hai ông bạn trao đổi hình ảnh con của mình cho hai đứa nhỏ nghiên cứu, tìm hiểu nhau. Thấy hình cô gái cũng đẹp, chưng diện coi bộ còn thời trang hơn cả các cô gái Việt ở Mỹ nên Dick thích lắm, nhưng đỏ mặt, không có ý kiến. Thế là ông gọi cho người bạn, hẹn năm nay về ăn Tết, sẽ cho tiến hành lễ hỏi và lễ cưới cho hai đứa.
Hôm gia đình anh ta xuống phi trường Tân Sơn Nhất, cả nhà cô gái long trọng đón về. Vừa là bạn chí cốt, lại sắp thành thông gia nên hai gia đình rất vui vẻ, thân mật. Cô gái đẹp hơn cả trong hình, nên chàng Dick thích mê, nhưng mắc cỡ. Hễ đối diện với cô ta thì mặt đỏ lên, miệng ấp úng, nói không nên lời. Hơn nữa, vì không rành tiếng Việt nên anh ta cứ ngập ngọng, nhưng nhờ cô gái đang học đại học, ban Anh văn nên cả hai không đến nỗi khó khăn khi chuyện trò. Cô ta rủ anh chàng đi chơi Sài Gòn, đi mua sắm, đôi khi còn chở Dick sau xe gắn máy, vi vút ra ngoại ô hóng gió, ăn uống ở các nhà hàng đồng quê. Được ngồi sau, ôm eo người đẹp, anh ta thích quá, nhất là khi được người đẹp ngồi bên cạnh tựa ngực vào người, giọng thủ thỉ, nũng nịu khiến anh chàng chết mê, chết mệt. Thế nên, trong một buổi cơm tối, cô cậu được hỏi ý kiến, có bằng lòng nhau không? Chàng ta trả lời "Dạ chịu!" Còn cô gái chỉ liếc anh ta và tủm tỉm cười. Thế là đám hỏi diễn ra ngay hôm sau.
Thời đại hỏa tiễn, gì cũng tốc hành cho nhanh gọn. Buổi sáng, nhà trai đi sắm nhẫn đính hôn, nhẫn cưới, trang phục cô dâu, chú rể và các vật dụng cần thiết, ý là đám hỏi xong thì tiến hành đám cưới ngay. Buổi chiều hai họ kéo nhau ra nhà hàng nhậu nhẹt tưng bừng. Trong buổi tiệc gọi là tiệc đám hỏi đó, hai ông bạn nghéo tay nhau hẹn tuần sau nhà trai (từ dưới tỉnh) sẽ lên đón cô dâu về quê làm đám cưới cho xôm tụ. Nhà gái, dĩ nhiên phải o bế cho cô dâu thêm phần xinh đẹp để bà con dưới tỉnh rõ mặt gái Sài Gòn.
Dick về dưới quê nhưng đã bị cô gái hớp hồn rồi nên người cứ sững chừng, suốt ngày lơ ngơ, không nghe, không thấy gì chung quanh, rồi than buồn. Cha mẹ anh ta biết ngay là thằng con đã bị cô gái bắt mất vía nên gợi ý cho anh ta lên Sài Gòn, ở lại nhà cô vợ tương lai trước khi làm đám cưới. Biết con mình chánh hiệu con nai vàng ngơ ngác, nên ông bà dặn dò rất kỹ, nào là không được qua đường một mình (sợ xe tung), đi đâu phải có cô vợ tương lai bên cạnh để khỏi bị bọn bất lương lường gạt, cướp giật. Ở chơi đúng hai ngày sau thì về để chuẩn bị làm đám cưới.
Chiều hôm đó, Dick đón xe đò lên Sài Gòn. Về đến bến xe Miền Tây thì đã khuya, Dick là người lịch sự theo kiểu Âu Mỹ, không muốn làm phiền người khác nên anh chàng đến khách sạn qua đêm.
Sáng hôm sau, Dick đón xe đến tiệm hủ tiếu. Anh ta nghe người đẹp nói là thường đi học lúc tám giờ sáng, nên dự định đứng ngoài chờ, hễ thấy cô ta bước ra để đi học thì Dick sẽ bước vào tiệm, mục đích tạo bất ngờ với người đẹp, chắc chắn cô ta sẽ mừng rỡ, nghỉ buổi học để hai người cùng đi chơi. Vì thế, khi đến tiệm hủ tiếu, anh ta không vào mà đứng bên kia đường, chờ. Đúng tám giờ, thấy người đẹp đi ra, đứng trước cửa tiệm ngó quanh, Dick định băng qua đường nhưng xe cộ nhiều quá, cứ lúng túng, chưa dám bước xuống lòng đường thì bỗng nhiên có một thanh niên đi xe gắn máy, dừng lại trước tiệm hủ tiếu, và cô vợ sắp cưới của chàng Dick phóc lên yên sau, ôm eo ếch chàng thanh niên kia. Chiếc xe vọt đi. Cả hai chìm vào đám xe cộ, biến mất tiêu. Chàng Dick dại gái chưng hửng. Anh ta bèn bước lui lại lên lề đường, mặt bắt đầu nóng, tim đập thình thịch, chân tay bủn rủn, người run lên như bị bịnh sốt rét, ngực nặng trịch, thở không nổi. Đó là "triệu chứng lâm sàng" của người nổi cơn ghen. Nhưng vốn đã được giáo dục về phép lịch sự ở xứ Mỹ, lại nhút nhát, chàng Dick bối rối, không biết làm gì cho hạ hỏa. Giận lây bố mẹ vợ tương lai nên không vào tiệm hủ tiếu, anh ta cũng bước qua đường, nhưng tấp vào một hàng quà rong ngay bên hông tiệm. Đây là một con hẻm, được biến thành những "tiệm ăn chồm hổm" buổi sáng bán bún, mì, cà phê... Mỗi hàng ăn chiếm một khoảnh đất, đặt vài cái bàn thấp ngang đầu gối, chung quanh là mấy chiếc ghế nhỏ xíu, không vừa cái bàn tọa. Bình thường từ sáng sớm, người ta mang thức ăn, đồ uống ra, đến trưa, bán hết thì "dẹp tiệm", dọn về. Chàng Dick ngồi đại xuống một hàng cà phê. Chủ là một cô, tuổi đôi mươi, nhà nghèo, ăn mặc đơn sơ, không trang điểm, nhưng đôi mắt cô đen láy, long lanh, miệng cô cười thật tươi, phô bày hàm răng trắng đều, đẹp hết sức!. Nhờ đôi mắt và nụ cười nầy mà hàng cà phê của cô đông khách. Mấy cậu trai sáng nào cũng ra đây, gọi một ly cà phê, ngồi ngắm cô cũng đỡ buồn cảnh thất nghiệp của mình. Đôi khi tâm hồn rung động, vài cậu nói bóng gió để tỏ tình, cô chỉ cười không trả lời. Cô biết mình đẹp nên có quyền chờ đợi, tối thiểu cũng một anh chàng trông được con mắt, có công ăn việc làm kha khá, chứ thứ thất nghiệp, chỉ giỏi tán phét như mấy cậu khách hàng nầy, thì cô coi thường. Hơn nữa, ngay bên cạnh là hàng bún bò Huế của mẹ cô. Mẹ cô cũng biết giá trị con gái mình, nên thường xuyên nhắc nhở, kiểm soát cô rất chặt chẽ. Bà ta chỉ vẽ cho cô cách từ chối sao cho khách hàng biết nhưng vẫn vui vẻ, tiếp tục đến ăn uống để trồng cây si. Quán bún, cà phê của mẹ con cô hàng tựa vào vách tường của tiệm hủ tiếu của bố mẹ vợ tương lai chàng Dick. Sau tiệm có cửa hậu thông ra gần hàng cà phê, thỉnh thoảng nước dơ trong tiệm hắt ra, mấy con chó xúm lại nhặt nhạnh thức ăn thừa.
Khi Dick vừa ngồi xuống là cô hàng đã nhanh nhẩu hỏi "Anh uống gì? Ăn bún nghe!" Chàng Dick bối rối "Cô cho tôi lon cốc (Coca cola)" "Tôi không bán cóc. Anh ăn bún, uống cà phê nghe!" "Dạ, cô cho tô bún".
Nghe cách đối đáp, giọng nói ngọng nghịu, cùng lối ăn mặc của Dick, cô hàng biết ngay là Việt kiều, nên cô để ý xem con cừu non nầy lạc lối đến đây làm gì? Có lẽ còn quá sớm nên mấy cậu thanh niên thất nghiệp chưa ra, nếu không, làm gì anh ta cũng bị mấy tay nầy tìm cách chọc ghẹo hoặc ăn hiếp ngay. Ăn xong tô bún anh ta mở cái túi nhỏ cột trước bụng, móc tiền trả rồi ngồi ngó mông ra đường. Dick chờ người đẹp trở về, nhưng không biết giờ nào nên thỉnh thoảng đứng lên, ra nhìn trước cửa tiệm rồi vào ngồi lại chỗ cũ. Dick dự định, nếu người đẹp về với thằng tình địch thì anh ta sẽ bước đến, hiên ngang nắm tay người đẹp dẫn vào nhà, coi như là cách công bố quyền sở hữu đóa hoa biết nói đó.
Có chí thì nên, khoảng mười hai giờ, quả nhiên cô vợ tương lai của chàng Dick trở về với thằng tình địch. Vừa thoáng thấy, cơn ghen lại nổi lên khiến anh chàng đứng chết sững, chưa kịp phản ứng thì cô gái xuống xe, hôn thằng kia đánh "chụt" một cái mới bước vào nhà, còn thằng kia thì rồ xe chạy đi. Chàng Dick lại ngớ ra, đành quay về chỗ hàng cà phê, kéo ghế, gọi một ly cà phê, ngồi suy nghĩ xem mình nên làm gì bây giờ? Lúc nầy, các hàng quà rong đang chuẩn bị dọn dẹp ra về, nhưng thấy cậu Việt kiều, cô hàng cũng nấn ná pha cho khách một ly. Thình lình chàng ta nghe từ cửa sau tiệm hủ tiếu vẳng ra tiếng la lối "Tao bảo mầy có từ thằng đó ra không? Ít bữa nữa mầy lấy chồng rồi. Thằng chồng mầy nó biết, nó cạo đầu mầy" "Tía đừng lo tía ơi. Người ta ở bên Mỹ làm sao biết được chuyện của con. Mà con đâu có làm gì mà tía phải la? Bạn bè chút chút mà tía"
Tiếng cãi cọ càng lúc càng cao giọng, càng nhanh khiến chàng Dick chịu thua, không nghe kịp, nhưng chừng đó cũng đủ cho anh ta mất tinh thần. Bao nhiêu hứng thú tiêu tan, Dick quyết về dưới tỉnh mét bố mẹ, không thèm lấy vợ nữa.
Tối đó, nằm trong khách sạn, Dick không ngủ được. Phần nhớ người đẹp, phần cảnh tượng lúc trưa khiến cho máu nóng bốc lên đầu nên anh ta lăn qua, trở lại mãi. Cuối cùng thì tình yêu và ghen tương sống chung hòa bình trong quyết định của anh ta. Nghĩa là cứ để đấy nhưng theo dõi, tìm hiểu, nhất là để ngắm lại xem, cô ta có đủ đẹp để mình tha thứ không?
Sáng hôm sau, Dick lại ra hàng cà phê ngồi, nghĩ cách hỏi cô hàng về cô gái, con chủ tiệm hủ tiếu. Cô hàng cà phê, thấy thằng con trai trắng nõn, ngây thơ như em bé, cô thích lắm, mặc dù anh ta là Việt kiều, cô không hi vọng gì, nhưng yêu là việc của quả tim, xin khỏi bình luận. Tuy nhiên cô hàng cũng phải giữ kẻ vì sợ mấy thằng con trai, khách hàng, sẽ mỉa mai vì ghen tức "Thấy Việt kiều như mèo thấy mỡ". Nhưng anh chàng Việt kiều nầy hỏi chuyện thì mình trả lời, còn có thể hỏi lại mấy câu để tỏ tình quen biết. Đại khái Dick nói là về Việt Nam chơi chứ không nói về cưới vợ. Anh ta bảo rằng thấy con gái chủ tiệm hủ tiếu đẹp nên hỏi thăm cho biết, và hình như cô ta có bồ thì phải? Cô hàng nói là không biết chắc đó là bồ bịch hay chỉ là bạn bè, dù cô thấy hai người chở nhau đi mỗi ngày.
Khi yêu, người ta dễ tha thứ. Nghe cô hàng nói vậy, dù thấy rõ ràng hai đứa hôn nhau, Dick cũng không thấy trở ngại trong việc hôn nhân của mình. Vả lại Dick đã nhiễm văn hóa Âu Mỹ, chẳng xem trinh tiết là quan trọng, thế nên anh chàng vừa tự an ủi vừa hãnh diện "Cho mầy chở đi, ít bữa nữa, tao cưới nó, đem về Mỹ thì mầy no way!". Và Dick lại vui vẻ nói chuyện với cô hàng cà phê. Anh ta bảo tuần tới sẽ về Mỹ nhận việc. Cô hàng thất vọng. Tình cảm của cô chỉ mới quen biết chứ chưa đủ thân mật để cho nhau địa chỉ, sau nầy còn thư từ, tặng ảnh nhau khi hai người cách xa nhau nửa vòng trái đất. Thật tâm, cô buồn vì không còn được gặp anh ta nữa chứ cô không hề nghĩ đến chuyện Việt kiều có nhiều tiền, sung sướng. Giá mà anh ta là một người Việt "nội địa" dù thất nghiệp, cô vẫn yêu như thường.
Khi về dưới tỉnh, bố mẹ hỏi, Dick chỉ trả lời có, gì cũng nói có chứ không giải thích. Tưởng con mắc cỡ, hai người không hỏi thêm. Họ cứ theo chương trình mà thực hiện. Ở dưới quê, cưới hỏi, giỗ quãi đều làm tại nhà. Ngã heo, vật bò cũng chẳng tốn bao nhiêu. Ông bà Việt kiều nầy chơi sang, mời bà con hàng xóm, kể cả xã ấp, tập trung một chỗ hẹn, sẽ có xe đến rước lên nhà hàng trên tỉnh dự tiệc cưới, còn dặn xin đừng quà cáp. Mấy khi được đi nhà hàng sang trọng dự tiệc cưới Việt kiều nên mọi người rủ rê, bàn tán coi bộ sôi nổi và sốt ruột lắm.
Đó là chuyện chuẩn bị tiệc cưới ở dưới quê, tức bên nhà trai. Trên Sài Gòn cũng có một bữa tiệc ở nhà hàng trong Chợ Lớn do con gái ông chủ tiệm hủ tiếu tổ chức đãi đằng bạn bè trước khi cô lên xe hoa. Cô ta nói "Thưa các bạn, ngày mai tôi sẽ lên xe hoa, hôm nay hai đứa tôi mời các bạn nhậu một bữa, xong lên lầu nhảy nhót"
Các bạn cô tưởng rằng đó là đám cưới của cô với người tình, không ngờ, sau đó mới vỡ lẽ là cô lên xe hoa với người khác. Bạn bè càng ngạc nhiên hơn khi thấy người tình của cô vẫn vui vẻ chứ không buồn bã hay ghen tức gì cả? Rượu ngà ngà, hai người mới thổ lộ âm mưu là cô sẽ làm đám cưới với anh chàng Việt kiều và qua Mỹ sống độ mấy năm, khi đã vô quốc tịch, cô sẽ li dị chồng rồi về Việt Nam cưới anh chàng tình nhân nầy. Đây là mánh thường làm của các cô lấy chồng Việt kiều.
Về phần nhà trai ở dưới quê, theo đúng ước hẹn, khởi hành từ bốn giờ sáng dự định trưa sẽ đến Sài Gòn. Cô dâu chú rễ làm lễ tổ tiên bên nhà gái xong, sẽ lên xe hoa về dưới tỉnh vừa kịp giờ đãi tiệc.


Tiệm hủ tiếu đóng cửa từ hôm qua để treo đèn kết hoa, thiết trí bàn thờ, mời bà con, bạn bè đến dự buổi đưa dâu. Đúng mười một giờ, phái đoàn nhà trai gồm ba chiếc xe lớn và một chiếc xe nhỏ có kết hoa dừng lại trước tiệm hủ tiếu. Bà con xuống xe, ẹo qua, ẹo lại cho đỡ mỏi lưng sau một chuyến đi dài. Mấy cô bưng quả, mấy cậu phù rể sắp hàng ngay ngắn chờ nhà trai vào xin giờ rước dâu theo đúng lễ nghi. Trong khi đó, nhà gái đã đứng chờ sẵn, vẻ mặt mọi người rất long trọng. Ông chủ tiệm hủ tiếu kêu vọng lên lầu "Hỏi A Muối sẵn sàng chưa? Nhà trai đã đến rồi đó nghe!" Tiếng mấy cô phù dâu trả lời "Tụi con kêu hoài mà cửa chị Muối đóng chặt, không nghe trả lời gì cả!" "Má nó đâu? Sáng giờ làm gì mà không kêu nó dậy? Người ta tới rồi kìa!" "Tôi đây. Có gì mà quýnh lên? Cứ nói chuyện đi. Nó dậy thay đồ, trang điểm là xong ngay" Rồi nghe tiếng lao xao trên lầu, một lát, cô phụ dâu xuống thì thầm báo cáo "Chị Muối không có trong phòng. Tìm khắp nơi cũng không thấy" "Chết cha! Vậy chớ nó đi đâu? Tìm về ngay. Coi thử nó có đến nhà bạn bè nào không? Đứa nào xách xe đi tìm nó coi. Lẹ lên!" "Thằng Tửng nói chiều hôm qua, bạn của chỉ đến đón đi ăn tiệc chia tay, khi hôm không thấy về" Ông chủ tiệm hủ tiếu, trước đây là lính kiểng, chưa hề đụng độ ngoài chiến trường bao giờ, nay bỗng lưỡng đầu thọ địch. Đối phương đã đến trước cửa mà mình thì không có gì để nghênh chiến! Ông muốn lên lầu để la hét cho hả giận nhưng nhà trai đã bước vào nhà rồi. Ông như Khổng Minh tọa lầu, cười nói vui vẻ mà bụng đánh lô tô. Nhưng Khổng Minh còn hi vọng lừa được đối phương chứ ông thì chắc chết! Ông giận mụ vợ cưng con mà vô tâm, không chịu nhắc nhở, dặn dò, để nó đi từ chiều hôm qua, đến nay vẫn không biết! Trong lúc đó, bà chủ cũng bấn xúc xích lên. Bà nhờ các cô cậu nào có xe gắn máy, tức tốc đến nhà các bạn của cô Muối để "Lôi cổ nó về đây ngay!". Nửa giờ sau, các đặc phái viên trở về lắc đầu "Không thấy A Muối đâu cả!" Bà cho một cô xuống thì thầm với ông chủ. Ông chủ lắng nghe, cười và gật đầu ra điều chẳng có gì quan trọng. Nhà trai thấy thế mới đứng lên có mấy lời. Đại ý đã chọn được ngày lành, giờ tốt, xin cho chú rể và cô dâu lạy bàn thờ tổ tiên. Ông vui vẻ gọi lên lầu "Má nó đâu. Cho con xuống làm lễ. Đến giờ rồi!" Đó là kế hoãn binh chứ ông biết tỏng là làm gì có A Muối. Thế rồi nhà trai, nhà gái lại tiếp tục vui vẻ chuyện trò. Nhưng chờ mãi chẳng thấy gì! Ông bạn nhà trai co tay xem đồng. Ông bạn hủ tiếu làm vẻ ngạc nhiên "Ủa. Sao lâu quá vậy cà?" Rồi ông bình thản đi lên lầu làm như tìm hiểu nguyên nhân, và ông lại xuống lầu, coi bộ hơi bối rối một chút. Ông khèo ông bạn sui gia tương lai vào nhà trong, lôi luôn ra sau hẻm, vì sợ mấy đứa người làm biết chuyện. Người ta xúm cả cửa trước xem đám cưới, chỉ có hai mẹ con bà hàng bún bò, cà phê đang lui cui dọn hàng về. Cô hàng cà phê, lúc nãy chạy ra dòm đã thấy anh chàng Việt kiều là chú rể, bèn chạy vào báo cáo với mẹ rằng đó là người khách "gà rù" thường đến mấy hôm trước, nay đi cưới cô A Muối, con gái ông hủ tiếu. Hai mẹ con đang bàn tán thì hai ông sui tương lai kéo nhau ra ngoài cửa sau xì xầm. Tuy nói nhỏ, nhưng hai mẹ con bà hàng nghe tất cả. "Chết tôi rồi anh sui ơi! Con A Muối nó đi từ hôm qua đến nay chưa về" Ông sui trai chưng hửng, rồi nổi xùng "Thật hay giỡn đó anh sui? Tụi mình nghéo tay nhau từ lâu rồi mà! Anh muốn "xù" tôi sao không nói trước? Báo hại tôi đặt tiệc mời bà con làng nước ngồi chờ ở nhà hàng dưới tỉnh. Bây giờ tụi tôi lên đây, anh nói một câu "bù chốc" !?" "Tôi lạy anh mà anh xui, anh thông cảm cho tôi. Tôi đâu ngờ con nhỏ trốn đi! Anh với tôi, bạn bè mấy chục năm rồi, anh biết tôi mà. Tôi đâu lòng dạ nào hại anh!" Ông sui trai cũng hạ hỏa "Nói vậy chứ, tôi với anh...Đơn vị mình còn ai đâu. Thôi, chuyện anh xù tôi vụ nầy cũng chẳng sao. Nhưng bây giờ mình tính sao đây? Không lẽ đi cưới vợ cho con mà không có cô dâu thì mất mặt tôi quá! Hay là anh tìm đại cho tôi một con nhỏ nào đó, đóng tạm vai cô dâu, khi về dưới tỉnh ra mắt bà con, làng xóm xong thì trả nó về. Không ai biết" "Anh tính vậy mà hay. Nhưng gấp quá. Chà! Khó dữ!" "Anh coi mấy đứa trong nhà, có đứa nào mặt mũi sáng sủa một chút, mướn nó, tôi sẽ trả khá tiền".

Hai mẹ con bà hàng bún bò, nãy giờ giả bộ làm việc nhưng dỏng tai nghe hết ráo. Đến khi ông kia nói "trả khá tiền", bà ta sốt ruột vọt miệng nói. "Ông trả bao nhiêu? Tôi cho con nhỏ nầy làm cô dâu giả được không?" Ông sui trai quay nhìn cô hàng cà phê, gật đầu. "Được quá đi chớ! Tôi trả hai trăm" "Hai trăm tiền gì? Được bao nhiêu?" Ông chủ tiệm hủ tiếu mừng rỡ. "Hai trăm là nửa cây vàng đó. Không ít đâu" "Vậy hả. Nhưng tôi giao hẹn trước, xuống đó, ra mắt bà con dự tiệc xong là tôi dẫn con nhỏ về Sài Gòn ngay chứ không có lộn xộn gì cả. Chịu không?" "Được mà bà chị. Bà chị đòi gì tôi cũng chịu hết, miễn là có cô dâu về dưới tỉnh là được" Thế là tất cả cứ rối lên như chạy giặc. Bàn ghế, nồi niêu, son chảo của bà bún bò Huế được lùa hết vào gậm cầu thang tiệm hủ tiếu. Mẹ con bà hàng bún được đẩy gấp lên lầu. Quần áo, phấn son, nữ trang, tròng vào, bôi trét hết cho cô hàng cà phê. Bà hàng bún bò thì diện bộ đồ vía của bà hủ tiếu. Chỉ mười phút sau là các diễn viên đã xong y trang. Tiền trao cháo múc, bà hàng bún đòi ngay hai trăm đô lận lưng cho chắc ăn. Thế là cô dâu giả cũng e lệ, lúng túng bước xuống thang lầu, theo sau là bà bún bò Huế và các cô phụ dâu. Rồi thì cũng lễ gia tiên, cũng diễn văn ngắn gọn của nhà trai, nhà gái, cũng nhẫn cưới đeo tay, đủ mọi thủ tục. Cuối cùng cô hàng cà phê bước lên xe hoa cùng với đoàn hộ tống của nhà gái. Bà chủ tiệm hủ tiếu cũng tháp tùng phái đoàn để khi xong bữa tiệc sẽ thu hồi trang phục, vòng vàng mà bà đã sắm cho con gái là cô Muối. Khán giả tụ tập trước tiệm hủ tiếu ngạc nhiên khi thấy cô dâu không phải là A Muối mà là cô hàng cà phê. Họ bàn tán rồi phịa chuyện nầy nọ để ra điều ta đây biết hết "từ lâu rồi"! Nào là cô Muối bị ép duyên, đòi tự tử nên phải thay người khác làm cô dâu, nào là cô hàng cà phê dụ dỗ được anh chàng Việt kiều, nhưng nhà nghèo quá mới thuê tiệm hủ tiếu làm nhà gái.
Khi xuống dưới tỉnh, quan khách, bà con đều trầm trồ cô dâu đẹp quá. Mà cô đẹp thiệt! Khi là cô hàng cà phê, cô đẹp một, giờ đây, đóng vai cô dâu, cô đẹp mười. Giá như tỉnh tổ chức một cuộc thi sắc đẹp, chắc chắn cả tỉnh sẽ bầu cô là hoa hậu. Hai con mắt và miệng cười của cô, đẹp đến độ anh chàng Dick ngắm mà chóng mặt, không nghĩ rằng đó là cô hàng cà phê. Trong bữa tiệc, theo đúng tập tục của người văn minh tiến bộ, cô cậu đến từng bàn cám ơn quan khách dự tiệc, uống chút rượu bà con ép mời và ôm nhau hôn trước mặt mọi người. Rồi cũng vỗ tay, gõ muỗng lên ly, chén leng keng, tiếng cười nói, la hét của mấy tay say rượu...đủ thứ. Dick đã hoàn toàn quên cô Muối rồi. So với cô hàng cà phê, cô Muối thua xa. Sắc đẹp của cô hàng cà phê hớp hồn chàng Dick còn mạnh hơn cô Muối rất nhiều. Nhưng giây phút thần tiên cũng qua mau. Tối đó, sau khi tiệc tan, ai về nhà nấy thì bà hàng bún bò bảo cô con gái cởi trả nữ trang, áo quần đẹp, (nhất quyết) ra ngủ phòng ngủ ở bến xe để sáng hôm sau về Sài Gòn sớm. Cô hàng cà phê nhìn chàng Dick rơm rớm nước mắt.
Ngay lúc đó lại xảy ra chuyện rắc rối mà không ai có thể ngờ được. Dick không cho cô hàng cà phê về lại Sài Gòn. Cậu lớn tiếng với cha mẹ cậu, đòi cưới thật cô hàng cà phê chứ không phải cưới kiểu giỡn chơi như vậy. Cha mẹ chàng ta lại phải điều đình với bà hàng bún bò Huế, xin cưới thật cô con gái của bà ta. Mấy người buôn bán bao giờ cũng linh mẫn chuyện đầu cơ. Bà ta lạnh lùng lắc đầu, vì bà biết con cá đã cắn câu rồi thì bà cứ thế mà kéo con mồi lên, chiên, kho là quyền của bà. Cha mẹ chàng Dick thấy cô hàng cà phê đã đẹp còn hiền lành, dễ thương nên lại càng quyết tâm cưới cô ta cho con mình. Sau khi được năn nỉ, bà bún bò Huế phán mấy câu. "Ông bà nói vậy chẳng khác gì bắt tôi bán con gái tôi cho ông bà. Mà vợ chồng tôi chỉ có nó là đứa con duy nhất, tôi chỉ muốn nó lấy chồng gần chúng tôi để sau nầy, về già còn nhờ vả được. Ngay hiện tại, nó cũng phụ giúp tôi trong việc buôn bán sanh nhai. Nay ông bà đòi bắt nó về Mỹ, tôi mất con mà chẳng còn ai để nương tựa lúc tuổi già. Hơn nữa, nếu tôi gả con gái tôi cho ông bà thì chẳng khác gì con tôi giành chồng của cô Muối. Thử hỏi tôi có yên ổn mà buôn bán ở đó không? Rồi tôi phải làm sao đây?"
Chỉ mấy lời thôi mà bà hàng đã nêu vấn đề một cách minh bạch. Câu đầu bà gợi ý cho đối phương thấy "chủ đề" ở đây là tiền, mấy câu sau bà quảng cáo món hàng của bà và bà bắt chẹt.
Cha mẹ chàng Dick hiểu ngay điều đó nên đưa ra một cái giá mà họ nghĩ có thể thuyết phục đối phương. Tuy nhiên họ cũng biết văn hoa một chút. Đại ý là họ hiểu tình cảnh bà hàng bún bò, nhưng xin bà yên tâm, khi cô con gái qua Mỹ, nó sẽ gửi tiền về nuôi bà, chồng nó là kỹ sư, tiền bạc dư dã, hiện tại, họ sẽ gửi bà một số tiền để bà tìm chỗ khác, hoặc có thể sang một sạp hàng trong chợ mà buôn bán. Nói trắng ra, họ chồng một số tiền lớn để mua cô gái cho con trai họ. Bà hàng bún không ngờ con gái mình lấy Việt kiều một cách ngon lành, khỏi tốn công, tốn thì giờ mà mình lại ẳm được mấy nghìn đô. Thế là nhà trai lại điều đình với bà sui hụt, mua lại tất cả nữ trang, áo quần mà họ đã sắm cho cô Muối.
Tối đó, Dick và cô hàng cà phê ngủ chung một phòng (riêng).
Kể câu chuyện chồng tôi lấy vợ trên đây để quí vị thấy, rõ ràng vợ chồng đến với nhau là do "tiền định!". Có ai nghĩ rằng cô Muối lại mất chồng sau bao nhiêu công sức, cố mồi chài cho được anh chàng Dick, để rồi "công trình kể biết mấy mươi" trở thành công cốc.
Nhưng nguyên nhân vì đâu? Tại sao cô lại không về làm cô dâu để thực hiện chương trình đánh lừa anh chàng Dick ngơ ngáo kia?
Số là tối đó, sau khi nhậu nhẹt say sưa, nhảy nhót tưng bừng cho đến gần sáng, cô Muối cùng tình nhân thuê khách sạn ngủ, dự định sáng mai về cũng còn kịp chán. Muốn cho đêm ân ái thêm nồng nàn, họ phi một đợt xì ke (ma túy), sau đó họ lăn ra ngủ. Đến gần chiều cả hai mới giật mình tỉnh dậy. Cô Muối hối hả lên xe, chạy về.
Xe hoa đã lên đường được hơn nửa giờ rồi.

Phạm Thành Châu

Tranh họa sĩ Chi-lê Catalan Poblete,








Một con người tự cho mình là rất mực sáng suốt !

"Các đồng chí Trung Quốc đã giúp chúng ta nhiều rồi. Xá gì mấy cái hải đảo xa xôi toàn là phân chim."

(Hồ Chí Minh nói với Phạm Văn Đồng)

Lễ dâng Ải Bắc Quan cho Tàu ngày 23.02.2009

Đại Lễ Dâng Đất

tổ tiên Việt-Nam cho Tàu Cộng đã được Việt Cộng thực hiện trong niềm hân hoan vào ngày 23 tháng 02 năm 2009 vừa qua. Tất cả những mốc và dấu tích tại Ải Bắc Quan (Người Tàu gọi là Nam Quan) đã bi xóa sạch. Thay vào đó là những cột mốc mới mà người Tàu ghi là mốc 1116.

Bọn Tàu phỉ còn trưng bày những hình ảnh ghi lại những chiến thắng của chúng trong cuộc chiến biên giới Việt-Hoa trước đây, cuộc chiến tranh mà Việt Cộng không hề thông báo con dân Việt Nam biết. Điều này cho thấy việc phân giới và cắm mốc là hệ quả của một cuộc cuộc chiến không cân xứng, chứ không phải dựa vào lịch sử.





Kết quả cuộc chiến đã dẫn đến việc Việt Cộng cắt đất nhượng cho kẻ thù, chứ không phải dựa vào lịch sử như Bắc Kinh rêu rao.

Những hình ảnh này tại sao Hà Nội phải dấu nhẹm trước quần chúng?

Hay vì sợ dân Việt nổi dậy dẹp bỏ đảng Cộng Sản vì đảng này không giữ nổi đất tổ tiên?

Lòng dân chứ không phải chỉ mười tầu ngầm là sức mạnh giữ được đất nước.

PHÂN ƯU

Nhận được tin buồn

Giáo Sư TRẦN VĂN KIỆN
Giáo Sư Học Viện Quốc Gia Hành Chánh
vừa từ trần lúc 11 giờ 30 ngày 23 tháng 7 năm 2009 tai Fairfax, Virginia.
Hường thọ 85 tuổi

Giờ thăm viếng:
Fairfax Memorial Funeral Home
9902 Braddock Rd. Fairfax Phone:(703) 425-9792
Chủ Nhật 26/7 từ 1 giờ trưa đến 8 giờ tối
Thứ Hai 27/7 từ 12 giờ trưa đến 8 giờ tối

An Táng:
Thánh Lễ sẽ được cử hành lúc 10 giờ sáng ngày Thứ Ba 28/7
tại nhà thờ các Thánh Tử Đạo
915 S. Wakefield St, Arlington VA 22204

Xin thành kính chia buồn cùng Bà GS TRẦN VĂN KIỆN và tang quyến.
Nguyện cầu linh hồn THẦY sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa.
**
HỘI CỰU SINH VIÊN QUỐC GIA HÀNH CHÁNH NAM CALIFORNIA

PHÂN ƯU

Nhận được tin buồn

Nhạc mẫu đồng môn Nguyễn Hữu Thông,
Cựu Sinh Viên Quốc Gia Hành Chánh Khóa Đốc Sự 11, là :

Cụ Bà TĂNG THỊ HINH
Pháp Danh DIỆU LỘC

Vừa từ trần ngày 21 tháng 7 năm 2009 tại Westminster, California.
Hưởng thọ 92 tuổi

Lễ An Táng sẽ được cử hành tại:
Harbor Lawn – MT. Olive Memorial Park & Cemetery
1625 Gisler Ave., Costa Mesa, CA 92626-2201. Ph: (714) 540-5554

Chương Trình Tang Lễ:

Ngày 27/7/2009: - Lễ Phát Tang: 11:00 AM
- Thăm Viếng: 12:00 PM – 8:00PM
Ngày 28/7/2009: - Thăm Viếng: 10:00 AM – 2:00 PM
- Lễ Di Quan và An Táng: 3:00 PM

Xin thành kính chia buồn cùng Anh Chị Nguyễn Hữu Thông và tang quyến.
Nguyện cầu hương linh Cụ Bà DIỆU LỘC sớm được siêu sanh tịnh độ.
**
HỘI CỰU SINH VIÊN QUỐC GIA HÀNH CHÁNH NAM CALIFORNIA

Friday, July 24, 2009

Cười tí tỉnh

Tự Răn Mình

Ông lão gần 80 sắp về bên kia. Bà vợ dọn dẹp đồ đạc thấy có chiếc hộp sắt. Mở ra, bà thấy có hai vỏ lon Budweiser đã bóp dẹp và bó bạc, đếm được 750 đô la. Bà hỏi thì ông thều thào thú nhận:

"Mỗi lần anh ngoại tình với nguời đàn bà khác xong thì anh hối hận phải uống bia
cho ... quên, và anh giữ lại cái lon làm chứng tích để tự ... răn mình".

Bà già cảm động vô cùng - Chỉ có 2 cái lon thôi ... trong hơn 50 năm chung sống ! Bà âu yếm ôm hôn chồng thắm thiết và hỏi:

"Vậy còn số tiền 750 đô la là tiền gì ?"

Ông chồng cố lấy hết hơi tàn nói :
"Đó là số tiền anh bán lon nhôm ...."

Thursday, July 23, 2009

“49-50” Năm Hội Ngộ QGHC


ĐỐC SỰ “6-7-8”
(Tại Little Sài Gòn, Nam California
Từ ngày 25-27 tháng 9 Năm 2009)

***
CHƯƠNG TRÌNH

Ngày Tiền Hội Ngộ: Thứ sáu 25 tháng 9 năm 2009
Thời gian: Từ 5:30 chiều Tới 10:30 tối
Địa điểm: Ban Tổ Chức sẽ thông báo ngay sau khi thu xếp xong địa điểm.
Chương trình Dạ tiệc tối được tổ chức tại một nhà hàng gồm có:
Hàn huyên, trà đàm, chụp hình lưu niệm.


Ngày Hội Ngộ: Thứ bảy 26 tháng 9 năm 2009
Thời gian : Từ 9:00 giờ sáng tới 4:30 giờ chiều
Địa điểm: Tại một hội trường (sẽ thông báo sau.

Chương trình sinh hoạt:
-Nghi thức khai mạc
-Tưởng niệm các Giáo sư Giảng dậy và các Cựu Sinh Viên QGHC
thuộc các khóa 6-7-8 đã ra đi về̀ miền miên viễn.

-Nghỉ ăn trưa ̣tại chỗ (Từ 12:30 tới 13:30)
-Tiếp tục hàn huyên và chia sẻ những ưu tư của anh em về cuộc sống tại hải ngoại,
từ sau biến cố tháng tư năm 1975

-Linh tinh
Chụp hình, quay phim kỷ niệm.
Hội ngộ hàn huyên bế mạc lúc 4:30 chiều để
gặp nhau tại địa điểm tổ chức Dạ Tiệc Chia Tay.


Dạ tiệc chia tay: Từ 18:00 chiều tới 23:00 đêm
Địa Điểm: Tại một nhà hàng (sẽ thông báo sau)
-Dạ tiệc, đàm đạo và văn nghệ
-Phát hành Đặc san hay Bản tin “6-7-8” 2009
(tùy theo số người tham dự và khả năng tài chánh thu được)

-Chụp hình, quay phim kỷ niệm.
-Dạ vũ.

Đặc biệt xin lưu ý:
-Bạn nào tham dự vào phần văn nghệ xin cho Ban Tổ chức biết trước để tiện thu xếp.
-Hạn chót nhận bài cho Đặc san hay Bản tin.
Ban Chủ biên gồm các QGHC:
Nguyễn Ngọc Liên, Lê Danh Đàm, Lê Tấn Nhiễu, Đoàn Ngô và Đỗ Tiến Đức.

Bài viết xin gửi về:
QGHC Nguyễn Ngọc Liên qua địa chỉ Email: liennguyen210@yahoo.com
hay địa chỉ Ban Tổ chức: Đỗ Hải Minh 11811 Holyoak Garden Grove, Ca. 92840
hoặc Email address: minh_d_1999@yahoo.com.

-Khuya sẽ có trà và bánh ngọt để các bạn tỉnh táo hàn huyên và dạ vũ.
-Chi phí mỗi người là 100 Mỹ kim cho các tham dự viên tham dự toàn chương trình
(Riêng các thân hữu và thành viên thuộc gia đình của các CSV/QGHC chỉ
tham dự Phần Dạ tiệc Đêm Hội ngộ chia tay,
chỉ phải trả mỗi người 30 Mỹ kim mà thôi).


-Checks chi trả cho QGHC Nguyễn Đắc Điều, Thủ quĩ của Ban Tổ chức,
gửi về địa chỉ: 4525 Saddle Mountain Ct., San Diego, Ca. 92130 USA.
Email address: dieun@sbcglobal.net
điện thoại 858-481-4423 hoặc 707-227-9153 Cel.

-Các bạn ở xa cần mướn khách sạn hoặc phương tiện di chuyển,
xin liên lạc QGHC Đỗ Tiến Đức điện thoại 323-221-5851
hoặc QGHC Nguyễn Thái Nguyên 714-604-8502
sẽ có giá đặc biệt cho các bạn và gia đình ghi chỗ sớm.

-QGHC Đỗ Tiến Đức Đặc trách Tổ chức sẽ
thu xếp phần tham khảo thuê mướn và thiết trí Hội trường,
tham khảo và thê mướn nhà hàng,
đặt tiệc cùng mướn ban nhạc One Man Band.

***
Ngày Chủ nhật 26 tháng 9 năm 2009 dành riêng cho các bạn ở xa có thể đi thăm viếng:
-Khu Phước Lộc Thọ
-Tượng Đài Chiến sĩ Việt Mỹ tại Westminster, CA.
-Disney Land
-Universal Studio.
-Đặc biệt QGHC Nguyễn Đắc Điều có thể hướng dẫn hay tổ chức Tour đi du thuyền
từ Long Beach tới thăm đảo Catalina, đi về trong ngày.


Hậu Tổ chức Hội Ngộ,
Trưởng Ban Tổ Chức và Thủ Quĩ sẽ lập Bản Kết Toán Tài Chánh
thông báo để anh, em biết rõ Tổng số chi thu và quyết định, nếu có số bội thu.


Thân chào,
Thay mặt Ban Tổ Chức

QGHC Đỗ Hải Minh
19-07-2009

**

Thành Phần Ban Tổ Chức: Điện Thoại:

Trưởng Ban Tổ Chức: Đỗ Hải Minh 714-260-6253
Phụ tá Đặc Trách Tổ chức: Đỗ Tiến Đức 323-221-5851
Thủ Quĩ: Nguyễn Đắc Điều 707-227-9153
Phụ Tá thực hiện Đặc San hay Bản Tin: Nguyễn Ngọc Liên 714-786-9957
Phụ Tá Điều Hợp Chương Trình: Thái Hà Chung và 949-922-3909
Trần Công Hàm 562-430-5396
Đại Diện Khóa 6 trong Ban Tổ Chức: Nguyễn Minh Quân 714-520-8617
Đại Diện Khóa 7 trong Ban Tổ Chức: Lê Tấn Nhiễu 818-996-4904
Đại Diện Khóa 8 trong Ban Tổ Chức: Nguyễn Ngọc Liên 714-786-9957
Đại Diện Ban Tổ Chức Vùng Tây Bắc: Phạm Văn Tốt 503-281-3279
Đại Diện Ban Tổ Chức tại Texas: Nguyễn Trọng Can 210-286-8918
Đại Diện Ban Tổ Chức tại Miền Đông: Vũ Mạnh Hùng 703-606-7246
Đại Diện Ban Tổ Chức tại Bắc Cali: Đỗ Đăng Tiến 510-688-0503
Đại Diện Ban Tổ chức tại Canada: Nguyễn Phú Thiệu 450-466-4005
Đại Diện Ban Tổ chức tại Australia: Lê Quan Diêm 11-61-07-4637-9482

Ngoài các thông tin kể trên, nếu các bạn còn cần biết thêm điều gì, xin liên lạc với
Ban Tổ Chức qua một trong các số điện thoại vừa liệt kê ở trên.


Trân trọng cám ơn.

“Chương Trình Hội Ngộ 2009” được phổ biến tới toàn thể các bạn CSV/QGHC
thuộc các khóa 6-7-8 Đốc Sự trên toàn thế giới,
để “Kính mời tham dự” qua các phương tiện:


-Email
-Thư tín
-Quí vị Đại diện các khóa 6-7-8 trong Ban Tổ Chức
-Quí vị Đại Diện Ban Tổ Chức tại Địa phương.

Giống Việt Nam, Mỹ cũng có tham nhũng

Nhưng bị trừng trị thẳng tay.


Chính quyền Hoa Kỳ nói rằng hai thị trưởng, nhiều chức sắc Do Thái giáo, và chính khách ở trong số khoảng 30 người bị bắt trong một vụ điều tra tham nhũng và rửa tiền ở bang New Jersey.

Thị trưởng Hoboken Peter Cammarano, Thị trưởng Secaucus Dennis Elwell, and Dân biểu Daniel Van Pelt ở trong số những người nói là đã bị bắt ở New Jersey.

Công tố liên bang còn nói nhiều chức sắc Do Thái giáo cũng bị bắt ở các bang New York và New Jersey. Thị trưởng Newark Cory Booker nói "Câu chuyện sáng nay thật khó mà tưởng tượng ra".

Người ta kể xe đầy nhóc nghi can xếp hàng đậu bên ngoài văn phòng FBI ở Newark, thành phố lớn nhất của bang New Jersey. Một cuộc họp báo đã được sắp xếp vào chiều nay, Thứ Năm.

(Dịch từ BBC)


Tin giờ chót:

Các thị trưởng của ba thị trấn ở New Jersey cùng với hai dân biểu bang này và nhiều chức sắc trong Do Thái giáo nằm trong số khoảng 40 người bị bắt sáng nay liên hệ tới một vụ nói là tham nhũng và rửa tiền.

Lối ba trăm nhân viên FBI bố ráp cả chục địa điểm tại New Jersey và New York sau những cuộc điều tra kéo dài hàng chục năm nay.

Thông tấn xã Associated Press tường trình rằng nhiều chức sắc Do Thái giáo bị buộc tội nhiều vụ từ chuyển lậu thận từ những người hiến thận cho đến những vụ rửa tiền qua việc bán giả những túi xách. Theo Jane O'Brien của BBC thì vụ rửa tiền này liên hệ ít nhất cũng ba triệu đô. (Trích dịch từ BBC)

***
Comment:
Viết tiếng Việt sao mà lủng củng vậy...
Tiểu bang New Jersey sao lại gọi là bang...

(Khuyết danh)
***

Như vậy chắc phải sửa luôn một thể:
"Liên Tiểu Bang Hoa Kỳ" chứ không được nói:
"Liên Bang Hoa Kỳ".


"Cộng Hòa Liên Tiểu Bang Nga" chứ không được nói:
"Cộng Hòa Liên Bang Nga".

A-ha!!

Bản Tin Hội CSV QGHC Nam California

Tâm Tư Đôi Dòng

Tháng Sáu vừa qua, tại Mỹ có Father’s Day, ngày vinh danh người cha. Nghĩ đến tình phụ tử, là phải nhắc đến người cha Việt Nam, hay nói rõ hơn, người cha Quốc Gia, thật đáng ca ngợi và xứng đáng ở một vị trí cao quý nhất để vinh danh. Thật vậy, suốt 30 năm, qua hai cuộc chiến chống Cộng (1945-1954), người cha, anh, người chồng, các chiến sĩ Dân, Quân, Cán, Chính Quốc Gia dưới thời Quốc Trưởng Bảo Đại và Việt Nam Cộng Hòa kế tiếp, đã liên tục hy sinh bao nhiêu xương máu trong cuộc chiến đấu bảo vệ tự do, dân chủ và nhân phẩm cho đồng bào và quê hương Việt Nam thân yêu.

Sau cuộc chiến tháng Tư 1975, lớp người cha, anh, chồng Quốc Gia lại bị khổ nạn trong lao tù Cộng sản với những đòn thù dã man và thiếu văn minh từ bạo quyền cộng sản. Những người sống sót trở về từ tù ngục, lại một lần nữa phải mạo hiểm vượt biên, tìm sự sống trong cõi chết, để cứu gia đình khỏi cùm Đỏ hầu đến được xứ sở tự do nơi đất người. Tại hải ngoại, họ lại phải đổ mồ hôi, lao lực xây dựng đời sống mới, lo cho tương lai vợ, con, cháu…Có người cha nào trên thế giới hôm nay hy sinh cho gia đình bằng người cha Việt Quốc Gia? Thật đúng với câu: “Công cha như núi Thái Sơn” mà nay có thể ví cao như rặng Hy Mã Lạp Sơn. Thế nên, có những người cha già, thay vì vui thú điềnviên, vẫn phải lo cho tổ quốc, quê hương, đồng bào sao cho có tự do, dân chủ, sao cho toàn vẹn lãnh thổ; như huynh trưởng Nguyễn Bá Cẩn hay cố giáo sư Nguyễn Ngọc Huy. Cả hai, đã hy sinh cho tổ quốc và đồng bào thân yêu tới hơi thở sau cùng.

Tháng Bảy, nước Mỹ mừng lễ Độc Lập, nhưng người Việt Nam ngậm ngùi nhớ lại ngày 20 tháng 7, 1954 chia đôi đất nước. Cả triệu người miền Bắc phải bỏ mồ mả cha mẹ để tìm tự do phương Nam, nên mới có ngày Quốc Hận thứ nhất. Sau tháng 4/1975, cả đất nước rơi vào tay cộng sản, người miển Bắc lại phải di tản một lần nữa, và đồng bào miền Trung, miền Nam mất luôn cả quê hương; chúng ta có thêm Quốc Hận lần thứ hai!

Hôm nay, trong chập chờn hung hãn, sơn hà nguy biến, tổ quốc Việt Nam lâm nạn Hán họa, làm sao người Việt Nam trong nước và hải ngoại, cùng tìm ra giải pháp để giải trừ Hán nạn, giải trừ Cộng Đỏ Việt gian bán nước, bán biển; đó là nỗi thao thức chung của cả dân tộc Đại Việt. Làm sao để tránh khỏi đại nạn vong quốc, mà dân Việt tương lai sẽ chỉ có tên trong lịch sử thư viện các nước trên thế giới. Tham vọng bá quyền Hán tặc Đỏ đang mong muốn có thêm một ngôi sao mới trên lá cờ của chúng, bằng vết dầu loang, bằng xâm thực dần dần, di dân đồng hóa, bằng bâu-xít cao nguyên. Không, nhất định. Tàu cộng chẳng thể nào nuốt chửng được Việt Nam, một linh địa với truyền thống …kiên cường, ngàn năm, triệu năm, oai hùng bất khuất. Tin tưởng ở hồn thiêng sông núi và oai linh tiên tổ Hùng Vương, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Quang Trung Đại Đế…, lũ Hán Đỏ Ba Tàu
sẽ phải trả một giá đắt, và học một bài học đích đáng nếu dám đụng đến Việt Nam; và tương lai cả thế giới sẽ xúm lại đánh Tàu, và xé chúng thành những mảnh nhỏ, các tiểu quốc, như sự tan vỡ của Đế Quốc Liên Sô gần cuối thế kỷ 20 vừa qua. Mặt khác, 3 triệu người Việt hải ngoại, với những đứa con yêu, cùng giới trẻ ưu tú, bác học, sẽ góp sức cùng đồng bào quốc nội, chống ngoại xâm, diệt Việt gian cộng sản.

Little Saigòn sẽ cứu Saigòn để dành lại tên cũ, Hòn Ngọc quý giá của Viễn Đông. Phải chăng chính là Quê Hương Hoài Bảo mà đồng môn chúng mình đã một thời dùi mài kinh sử nơi Học Viện để giúp dân, giúp nước ngày hôm qua, hôm nay và tương lai, phải không quý đồng môn?!.

Tâm Triều,
Hè 2009

PHÂN ƯU


Nhận được tin buồn

Thân mẫu Tiến sĩ Nguyễn Minh Triết, CH2, là :

Sư Cô DIỆU NGHĨA
Thế danh NGUYỄN THỊ THUẬN

Vừa từ trần ngày 21 tháng 7 năm 2009 tại Houston, Texas
Hưởng thọ 94 tuổi

Xin thành kính chia buồn cùng Anh Chị Nguyễn Minh Triết và tang quyến.
Nguyện cầu hương linh Sư Cô DIỆU NGHĨA sớm được siêu sanh tịnh độ

**

HỘI CỰU SINH VIÊN QUỐC GIA HÀNH CHÁNH NAM CALIFORNIA

Wednesday, July 22, 2009

Sức khỏe

Ðường Hóa Học và Diet Soda,
Giết Người Không Gươm Dao


Chu tất Tiến
(Phỏng dịch theo một bài viết trên Internet.)

Tháng 10 năm 2001, em gái tôi bắt đầu trở bệnh.. Cô ấy bị những chứng co giật trong bao tử và cảm thấy đi đứng rất khó khăn. Mỗi lần bước ra khỏi giường, cô ấy đã phải cố gắng lắm mới nhấc mình lên được vì đau đớn. Ðến tháng 3 năm 2002, em tôi đã phải trải qua nhiều lần lấy mẫu nội tạng ra thử nghiệm đồng thời phải uống cả tá thuốc mỗi ngay`. Các bác sĩ không thể định bệnh được. Em tôi đau đớn quá chừng va` biết rằng mình sắp chết vì không ai tìm ra phương pháp chữa bệnh.

Ðể chắc chắn rằng những đứa con mình được săn sóc đầy đủ sau khi cô qua đời, em tôi để tên đứa con gái lớn vào tất cả các trương mục ngân hang, nhà cửa, bảo hiểm nhân thọ của mình. Nhưng truớc khi qua đời, cô ấy muốn lam` một chuyến du lịch cuối cùng qua Florida trong chiếc xe lăn của cô ấy vào ngày 22 tháng 3 năm ấy. Vào ngày 19 tháng 3, tôi gọi đến cô để xem kết quả định bệnh ra sao, em tôi cho biết bác sĩ không tìm ra nguyên nhân gì, chỉ biết rằng cô ấy bị triệu chứng co giật bắp thịt liên tục.

Tôi chợt nhớ lại một người bạn tôi, một luật sư, đã từng điện thư hỏi tôi xem em gái tôi có hay uống "diet soda" (nước ngọt dành cho người ăn kiêng) hay không, tôi vội điện thoại hỏi em ngay thì được biết cô vẫn uống loại nước này thường xuyên. Thực tế, lúc ấy, em tôi đang sắp mở một chai nước ngọt khác để uống. Vội vàng, tôi nói em tôi ngừng ngay lập tức, không được uống thứ nước ấy nữa, rồi sau đó, tôi chuyển bức điện thư của người bạn tôi cho cô ấy đọc.

Chỉ trong khoảng 32 tiếng đồng hồ sau, em tôi gọi điện thoại cho tôi biết cô ấy đã ngừng uống loại nước dành cho người ăn kiêng ấy từ lúc đó, và giờ đây, em tôi đã có thể đi đứng được một mình!

Những cơn đau co giật đã ngừng. Mặc dầu, cô chưa hết triệu chứng 100% nhưng cô đã cảm thấy nhiều phần khỏe hơn. Cô em tôi cho biết cô sẽ đến bác sĩ, đưa cho ông ấy xem bức điện thư này và sẽ gọi tôi khi về đến nhà.

Thật là kinh ngạc! Vị bác sĩ ấy đã gọi điện thoại cho tất cả những bệnh nhân co giật của ông và khám phá thấy rằng hầu như tất cả đều có uống "Diet Soda" hoặc các chất có đường nhân tạo đủ loại...

Nói vắn tắt lại, cô em tôi đã bị đầu độc bởi "Aspartame", một hợp chất đường hóa học, trong các chai nước uống dành cho người ăn kiêng, và chút nữa thì đã ra nguời thiên cổ...

Khi cô đến Floria vào ngày 22 tháng 3, tất cả việc điều trị của cô chỉ là uống một viên thuốc trị bệnh ngộ độc vì đường hóa học. Em tôi, sau đó, đã hoàn toàn bình phục, giã từ chiếc xe lăn cọc cạch...

Như vậy, chúng ta đừng bao giờ nghĩ đến việc ăn hay uống những loại thực phẩm, nước uống có chữ "Sugar Free" (Không có chất dường) trên nhãn hiệu.

Bản thân tôi, đã liên tục thuyết trình trong các cuộc hội thảo về đề tài "Aspartame" được viết dưới dạng "NutraSweet" , "Equal", hay "Spoonful".. .

Trong cuộc hội thảo của Tổ Chức An Bình Thế Giới (EPA) mới đây, khi nghe một bản thông báo là số người bị các chứng "multiple sclerosis" (co giật) va "lupus" (lở da) đã gia tăng một cách đáng ngại mà người ta lại không tìm ra được nguyên nhân gì hay độc chất gì đã gây ra triệu chứng này, tôi đã đứng dậy, phát biểu ngay rằng:

Khi nhiệt độ của những chất ngọt này tăng lên đến 86 độ F, chất "alcohol" (phân tử ruợu) trong Aspartame (đường hóa học) phân hóa thà nh "formaldehyde" (chất hơi không mùi) rồi biến tha`nh "Formic acid", sau đó thành "Metabolic Acidosis". Chất "Formic acid" là chất độc được tìm thấy trong ngòi chích của con kiến lửa. Chất độc loại "Methanol" này đã bắt chước, trong các điều kiện khác nhau, và tạo ra sự rung giật bắp thịt hay sự lở da.

Rất nhiều người đã bị định bệnh sai lầm. Mặc dầu sự rung giật bắp thịt không dẫn đến tử vong, nhưng chất độc loại "Methanol" thì gây ra việc đó. Sự lở da một cách có hệ thống đã trở thành hung ác cũng y như sự rung giật bắp thịt, đặc biệt với những người từng uống nhiều "loong" có chữ "Diet" (ăn kiêng).. Những người uống nhiều loại này không biết rằng đường hóa học là thủ phạm gây ra các bệnh trên. Họ cứ uống tràn, cho đến khi trở thành người hấp hối. Nhưng chúng tôi cũng đã từng chứng kiến nhiều người tưởng đã "ngoẻo" nhưng lại hết ngay triệu chứng, một khi ngưng dùng các loại thực phẩm ăn kiêng như thế.

.... Các chai nước uống có chữ "diet soda", thực ra, không phải loại ăn kiêng. Ðó chỉ là một chất hóa học được biến cải, một loại muối nhiều (multiple sodium), và chất "Aspartame" (đường hóa học) trữ một loại sản phẩm khiến ta thèm chất "carbohydrates" . Việc này cũng giống hệt như là việc chúng ta tự tăng thêm kí lô vậy!

Những sản phẩm này chứa chất "Formaldehyde" (chất hơi không mùi), là chất nằm trong các tế bào mỡ, đặc biệt ở háng và ở đùi. Chất hơi không mùi thực sự là một chất độc và chuyên dùng trong việc bảo quản các mẫu sinh học....

.....Hiện nay có trên 5000 sản phẩm bán ngoài thị trường có chứa những chất độc loại này và sẽ có hàng ngàn loại khác sắp ra đời...

Báo New York Time đã đưa vấn đề này ra mặt báo...

Thượng nghị Sĩ Howard Metzenbaum đã viết một dự luật đề nghị là phải có một lời cảnh báo được in trên các nhãn hiệu của các sản phẩm có chứa chất "Aspartame", đặc biệt lưu ý các người mang thai, thiếu niên và trẻ em. Dự luật cũng đòi hỏi phải có những cơ sở độc lập nghiên cứu về những nguy hiểm và trở ngại trong các sản phẩm có sự hiện diện của các chất này gây ra các chứng co giật, thay đổi trong não bộ và hệ thần kinh, cùng các biến chứng về tính cách. Dự luật này bị dìm chết... Chúng ta đều biết rằng các cơ sở chế tạo chất hóa học và thuốc men là những thế lực "chạy chọt hậu trường" rất mạnh...