Monday, June 30, 2008

Thư Úc châu

Kính chuyển Qúy Huynh Trưởng và anh chị đồng môn :

Hôm nay trên Mạng Luới Toàn Cầu xuất hiện bảng Tuyên Cáo của một tổ chức chính trị tại Hoa Kỳ trong có nêu tên cựu Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn. Kính chuyển đến quý vị để tường. Vị nào có địa chỉ email của Huynh Trường NB Cẩn vui lòng chuyển bản Tuyên Cáo này đến cựu Thủ Tướng.

Đa tạ

thân kính,
Hoàng Hoa

____

Kinh Nien Truong Nguyen Ba Can,
Kinh chuyen thu nay den Nien Truong
"De kinh tuong".
Cam on anh Hoang Hoa da gui den chung toi.
Toi cung vua doc duoc tren DDCL hoi sang nay.
Kinh thu,
NVSanh
_____
Trường hợp này Diễn Đàn thường mở một trang rời cho bản Tuyên Cáo nói trên, nhưng vì anh Hùng Vũ không kịp trao lại chìa khóa của domain. Thật rất tiếc. D.Đ.

Đồi ngực thật nhắn tin...

Nhắn tin Thi Sĩ Lan Đàm, Chưởng Môn Phái Đồi Ngực
Nữ Thi sĩ DT Tuyết Nhung "chê" chữ ĐỒI NGỰC. Nữ sĩ nóí hai chữ cùng 1...cái , ngoài ra chữ NGỰC cũng.. rõ quá. Nữ sĩ đề nghị nên dùng chữ ĐỒI SUỐI, hay chữ gì đó... không phải là MỘT mà là HAI...
_
Nói leo:
Cũng nên sửa lại tên gọi cho nó đủ bộ!
A.C.La
__
Vái Ông Tổ của Môn Phái ĐỒI NGỰC phò hộ cho Chưởng môn nhân LAN ĐÀM vượt qua ải nữ thi sĩ TUYẾT NHUNG và ải NÓI LEO kỳ này
Ráng lên đi Thi Bá Lan Đàm ơi

Thân kính,
Út NT


Bản tin số 1 của Hội Nam Cali

"Tôi không muốn làm chủ tịch chỉ do được nội quy bảo vệ mà đồng môn thì xa lánh." (Đỗ Tiến Đức)


Little Saigon ngày 30 tháng 6, 2008

Anh chị em đồng môn tại Nam Cali thân mến,

Ngày 28 tháng 6, 2008 tại Little Saigon đã diễn ra “đại hội bất thường” của anh chị em mình. Gọi là bất thường vì ban chấp hành đã không “tiên liệu” tổ chức bầu cử tân ban chấp hành trước khi mãn nhiệm để công việc của Hội được liên tục. Và sau vài tháng mãn nhiệm vẫn không thấy tổ chức bầu cử thì một số anh em bắt đầu lời vào tiếng ra, lúc đó anh Thạnh (chủ tịch ban chấp hành) mới gửi thư cho anh Vĩnh (chủ tịch Hội đồng quản trị) và anh Mẫn (tổng kiếm soát), yêu cầu hai anh này tổ chức bầu cử.

Theo thông lệ thì tổ chức bầu cử là việc của ban chấp hành. Hai cơ chế Hội đồng Giám sát và Tổng kiểm soát không có nhân sự và phương tiện để làm việc này. Vì thế hai anh Vĩnh và Thạnh bèn nhờ một số anh em trong đó có tôi, hợp tác với các anh ấy. Với thiện chí xây dựng Hội của chúng ta, nên dù không có thì giò, tôi đã nhận lời vì cố làm được cái gì cho anh chị em đồng môn đoàn kết, thương yêu nhau là ưu tiên của tôi. Hãy nghĩ như thế này để chúng ta nghĩ về nhau : Với tuổi đời của anh em mình, Hội của chúng ta vốn đã là một “hội tuyệt tự”, không có thành viên mới mà chỉ mất dần, thì chừng chục năm nữa là Hội của chúng ta chỉ còn là kỷ niệm.

Trong đại hội bất thường đó, hai anh Vĩnh và Mẫn viện dẫn nội quy (thú thực là tôi chưa bao giờ đọc nội quy, tôi chỉ chú trọng tới cái tình thôi) xác nhận phiên họp hợp lệ để bầu tân ban chấp hành. Bất ngờ là tất cả các anh chị đã yêu cầu tôi nhận trách nhiệm công việc của hội dù biết tôi đã từng là “cựu”, dù biết tôi đã 72 tuổi, và dù biết tôi qúa bận rộn với tờ báo Thời Luận. Riêng tôi, khi đảo mắt nhìn các anh chị, tôi đọc được tấm lòng của mọi người là muốn “sử dụng” tôi làm công tác hàn gắn, hòa giải giữa một số nhỏ đồng môn của chúng ta đang ở trong tình trạng hiểu lầm nhau, khiến tôi không thể không nhận lời.

Tôi đã “đặt điều kiện” với anh chị em như sau :

1.- Tôi sẽ làm chủ tịch tạm thời tối đa là ba tháng, để lo công việc của hội cần sự liên tục, và để tổ chức một cuộc bầu cử với sự tham dự của tất cả anh chị em đồng môn. Tuy buổi đại hội bất thường này là hoàn toàn hợp nội quy, nhưng tôi không muốn làm chủ tịch chỉ do được nội quy bảo vệ mà đồng môn thì xa lánh.

2.- Tôi xin anh chị em đối xử với nhau trong tinh thần tương kính vì chúng ta cùng học một thầy, cùng đọc một sách, trình độ không ai thua ai. Nếu như miền Nam không sụp đổ, tất cả chúng ta theo thời gian đều đã giữ những chức vụ quan trọng. Nay thì tuy chức vụ không có những danh dự của người cựu sinh viên Quốc gia Hành chánh là điều phải có và phải gìn giữ. Chúng ta không thể để cho Hội của chúng ta bể làm nhiều mảnh như một số hội đoàn khác. Với cộng đồng, với mọi người, chúng ta chỉ có một phe là “Phe Hành chánh”. Những chữ nghĩa nặng nề áp đặt cho nhau xin hãy trút lên đầu kẻ thù của chúng ta là Việt cộng và tay sai. Nhất định chúng ta không làm dơ bẩn tình đồng môn.

Để cho chúng tôi dễ làm việc cho Hội, tôi xin các anh chị em từ hôm nay, chấm dứt viết e mail chỉ trích, phê bình nhau vì mấy tháng qua số lượng e mail phê bình chỉ trích của chúng ta đã có thể in thành cuốn sách ngàn trang, với tựa đề là “Thở Dài”, như thế ai thế nào, ai ra sao, tập thể chúng ta đều đã biết rất tường tận, không cần phải nói phải viết thêm nữa nếu thật sự chúng ta không muốn phá nát Hội chúng ta, không muốn hủy diệt bốn chữ Quốc gia Hành chánh trong lòng người Việt hải ngoại.

Nếu có điều gì cần thảo luận hay cần làm cho tình đồng môn tốt đẹp hơn, xin qúi anh chị gửi thẳng cho tôi (thoiluan@sbcglobal.net). Ngược lại, tôi sẽ là người trách nhiệm duy nhất phổ biến các tin tức của hội tới anh em trong giai đoạn này.

Hôm nay, tôi muốn được nói thêm : Nếu có anh chị em nào muốn làm chủ tịch Hội Nam Cali, nhất là anh Phạm Đúc Thạnh, tin tưởng có khả năng hàn gắn anh em và xây dựng hội, và được 10 đồng môn minh danh tham gia, tôi hứa danh dự sẽ bàn giao ngay trong vòng 24 giờ mà không cần lật nội quy cho phép hay không cho phép.

Để bắt đầu thực hiện công việc mà anh chị em đã ủy thác, tôi xin mời qúi anh chị em còn yêu mến đồng môn và còn hãnh diện với mái trường Quốc Gia Hành chánh, tới tham dự buổi họp đầu tiên do tôi tổ chức vào 12 giờ trưa Thứ Bẩy 5 tháng 7, 2008 tại nhà hàng Emerald Bay (coi như ăn cơm trưa, giá 10 đôla), để thảo luận chương trình hoạt động và bổ sung nhân sự cho ban chấp hành. Đặc biệt tôi rất mong tất cả các anh cựu chủ tịch cùng có mặt và được qúi anh nhận làm cố vấn thì qủa là vô cùng may mắn cho Hội.

Thân chúc anh chị em an vui.

Đỗ Tiến Đức

Thơ Lãm Thúy

Click to enlarge

**


ĐẠI HỘI BẤT THƯỜNG ngày 28/6/2008
của Hội CSV/QGHC Nam California,
Hoa Kỳ


63 cựu sinh viên của Hội CSV/QGHC Nam California đã tham dự Đại Hội Bất Thường được tổ chức vào hồi 11 giờ trưa thứ bẩy 28/6/2008 tại nhà hàng Paracel Seafood thành phố Westminster, California, Hoa Kỳ.

Trong thành phần tham dự có các sinh viên thuộc các lớp của 3 ban Cao Hoc, Đốc Sự và Tham Sự. Người lớp cao nhất là anh Lê Đức Phú (ĐS5) và người còn đang học chưa ra trường khi Miền Nam bị Cộng Sản xâm chiếm năm 1975 là Mục Sư Nguyễn Liên Lực (CH 10 Ngoại Giao). Những thành phần của các cơ chế Hội Nam Cali vừa mãn nhiệm có anh Tổng Kiểm Soát Trần Tấn Mẫn, Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị Ngô Ngọc Vĩnh và 2 thành viên HĐQT Phạm Xuân Huy và Bùi Đắc Danh. Về phiá Ban Chấp Hành có Phó Chủ Tịch Cao Công Đắc. Cũng có mặt Cựu Chủ Tịch sáng lập của Hội Nam Cali là Luật Sư Nguyễn Khiết và Tổng Thư Ký của Ban Chấp Hành Tổng Hội nhiệm kỳ 2005-2008 là Nha Sĩ Nguyễn Như Thủy.

Mở đầu Đại Hội là phần chào quốc kỳ và quốc ca Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hoà, sau đó là 1 phút mặc niệm để tưởng nhớ đến các cố Viện Trưởng, các cố Giáo Sư và các cố dồng môn đã qua đời. Phần này do MC duyên dáng Đặng Mạnh Hùng điều khiển.

Tiếp đến anh Tổng Kiểm Soát Trần Tấn Mẫn, với tư cách Trưởng Ban Tổ Chức đã trình bầy lý do của việc tổ chức Đại Hội Bất Thường. Anh Mẫn cho biết, 3 cơ chế của Hội Nam Cali đã mãn nhiệm từ ngày 19/2/2008. Anh đã nhắc nhở anh Chủ Tịch Ban Chấp Hành Phạm Đức Thạnh nhiều lần là phải tổ chức Đại Hội các hội viên để bầu cử 3 cơ chế cho nhiệm kỳ mới 2/2008-1/2010. Tuy nhiên, anh Thạnh cứ lần lữa mãi không chiụ tổ chức và sau cùng đến tháng 5/2008 lại viết một văn thư yêu cầu Hội Đồng Quản Trị và Tổng Kiểm Soát tổ chức.Do đó anh Mẫn đã cùng với anh Chủ Tịch HĐQT Ngô Ngọc Vĩnh và 2 cựu Chủ Tịch Tổng Hội Đỗ Tiến Đức và Lưu Văn Trang đã ký một thông báo ngày 8 tháng 6/2008 tổ chức một Đại Hội Bất Thường ngày hôm nay, để thảo luận về việc bầu cử

Sau đó anh Nguyễn Chí Vy trình bầy về Nội Quy của Hội Nam Cali. Theo
Anh Vy giải thích thì cuộc bầu cử phải được tổ chức tại một Đại Hội Thường Niên, chứ không thể bầu cử bằng lối bỏ thư . Năm nay, Đại Hội Thường Niên đã không được tổ chức vào dịp Tân Niên ( tháng 1 hay tháng 2/2008). Do đó Đại Hội Bất Thường này được tổ chức là để thay thế Đại Hội Thường Niên.
Anh Vy cũng trình bầy về túc số (quorum) của Đại Hội là 50 hội viên.Anh Vy kết luận là Đại Hội Bất Thường hôm nay có sự hiện diện của 61 hội viên. Như vậy là có đủ điều kiện để tổ chức cuộc bầu cử

Sau đó là phần anh Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị Ngô Ngọc Vĩnh với thành viên Phạm Xuân Huy và anh Tổng Kiểm Soát Trần Tấn Mẫn lên trình diện trước Đại Hội và tuyên bố mãn nhiệm. Vì nhiệm kỳ của Ban Chấp Hành song hành với HĐQT và TKS nên dù anh Chủ Tịch Ban Chấp Hành Phạm Đức Thạnh vắng mặt, BCH cũng mãn nhiệm cùng với HĐQT và Tổng Kiểm Soát

Phần Thảo Luận

Đại Hội đã bầu một Chủ Tọa Đoàn gồm có các anh Chu Vũ Lộc (ĐS7), Lê Ngọc Diệp (ĐS9) , Cao Viết Lợi (ĐS8) và bầu anh Trần Qúy Hùng (ĐS9)làm Thư Ký.
Chủ Tọa Đoàn xác nhận là túc số hôm nay của Đại Hội đã đủ điều kiện để tổ chức bầu cử, vậy yêu cầu thảo luận về việc có nên tổ chức bầu cử ngay ngày hôm nay không ? Có 5 hội viên phát biểu ý kiến. Tóm tắt như sau:
- Anh Đỗ Tiến Đức phát biểu đầu tiên, đề nghị là hôm nay chỉ nên bầu ra
một Ban Tổ Chức bầu cử và để cho Ban này vận động thêm đồng môn và sau 3 tháng sẽ tổ chức một Đại Hội khác để bầu các cơ chế của Hội.
- Tiếp đó anh Ngô Ngọc Vĩnh cũng đề nghị không nên bầu cử hôm nay vì
có một số đồng môn chống đối. Nếu bầu là đẩy những người chống đối vào chân tường đối lập với mình. Vì vậy nên chờ đợi hoà giải với những người chống đối rồi hãy bầu thì sẽ có đông ngươì hơn tham dự kỳ Đại Hội tới
- Anh Lưu Văn Trang phát biểu là nên bầu ngay hôm nay vì mỗi lần tổ
chức là một lần khó khăn, tốn tiền bạc và sau mấy tháng lại Đại Hôi, các anh em ngại chưa chắc đã tham dự đông như hôm nay
- Anh Nguyễn Công Lượng cũng đề nghị bầu ngay vì dù có đợi thêm vài
tháng thì những người đã chống đối không tham dự hôm nay thì kỳ tới cũng sẽ không tham dự
- Người sau cùng là anh Nguyễn Văn Sáu ( Trắng) cho là đúng ra anh
Châu Văn Để và anh Phạm Đức Thạnh phải nên có mặt hôm nay . Anh cho biết trong mấy năm qua các Đại Hội có số hội viên tham dự càng ngày càng ít. Trong dịp tất niên vừa qua chỉ có khoảng 40 hôi viên, trong buổi ra mắt Tân BCH của anh Châu Văn Để chỉ có chừng 30 hội viên. Nhân số hôm nay như vậy là quá tốt rồi, nên cho bầu ngay.
Chủ Tọa Đoàn đã đưa ra 2 câu hỏi để Đại Hội biẻu quyết bằng cách dơ tay:
+ ai bằng lòng bầu ngay hôm nay?
+ Ai bằng lòng lập Ban Tổ Chức Bầu Cử và sẽ bầu vào kỳ Đại Hội tới?
Kết quả 54 hội viên đồng ý bầu ngay hôm nay

Phần bầu cử

1/ Bầu Chủ Tịch Ban Chấp Hành :
Không có ai ra ứng cử. Ba người được đề cử là các anh Nguyễn Ngọc Liên (ĐS8), Nguyễn Công Lượng (ĐS16) và Đỗ tiến Đức (ĐS7)
Anh Nguyễn Ngọc Liên cho biết anh là người có nhiều “ controversy”. Nếu anh làm Chủ Tịch Hội Nam Cali thì rất có thể có nguy cơ tan rã Tổng Hội vì anh có lập trường rất cứng rắn chống lại những người làm điều sai trái. Do đó vì quyền lợi của tập thể anh xin rút lui.Anh Nguyễn Công Lượng cũng tuyên bố anh không có ý định ứng cử chức vụ Chủ Tịch BCH. Tuy nhiên anh sẽ tình nguyện giúp đở BCH nếu đựơc yêu cầu, dù là việc xếp bàn, dọn ghế.
Sau cùng khi anh Đỗ Tiến Đức định phát biểu thì hội trường đã yên cầu anh đừng từ chối. Anh Đức xin nhận sự đề cử và nóí anh sẽ cố gắng hàn gắn những rứt nạn của đồng môn tại Nam Cali.
Vì chỉ có một đề cử viên, nên Chủ Tọa Đoàn đã không phát phiếu bầu kín. Thay vào đó, yêu cầu bầu bằng lối dơ tay để xác nhận sự tín nhiệm của Đại Hội. Kết quả anh Đức đã đựợc bầu với tỳ lệ 100% ( số người bầu lúc này đã tăng thêm 2 hội viên đến trễ, tổng cộng là 63)

2/ Bầu Tổng Quản Trị :
Anh Trần Qúy Hùng (ĐS9) tình nguyện ứng cử. Không có ứng viên thứ hai và Chủ Tọa Đoàn cũng xin bầu bằng lối dơ tay và anh Hùng đã đắc cử với đa số rất cao ( không biết con số chính xác vì không đếm phiếu)

3/ Bầu Hội Đồng Quản Trị : 5 người
Anh Nguyễn Chí Vy (ĐS9) đã tình nguyện ứng cử. Tuy nhiên không có ai ứng cử thêm, Chủ Toạ Đoàn đã yêu cầu đề cử. Các anh chị sau đây đã được đề cử: cả 3 thành viên của HĐQT vừa mãn nhiệm là Ngô Ngọc Vĩnh, Phạm Xuân Huy, Bùi Đắc Danh và các anh chị Nguyễn Thị Nguyệt, Trần Thị Bạch Lan, Nguyễn Thị Giêng, Văn Tòng Hoà, Cao Công Đắc, Ngô ngọc Trác, Lưu Văn Trang. Các anh chị sau đây đã xin rút lui : Vĩnh, Huy, Danh,Trang chị Bach Lan, chị Giêng. Còn lại các anh chi sau đây đã đắc cử : Nguyễn Chí Vy, chị Nguyễn Thị Nguyệt (DS9), Văn Tòng Hoà (ĐS12), Ngô Ngọc Trác (ĐS13), Cao Công Đắc (ĐS10). Chủ Tọa Đoàn cũng cho bầu bằng lối dơ tay lần lượt cho mỗi ứng viên. Tất cả đều được tín nhiệm với số phiếu gần như tuyệt đối ( không đếm)

Trình diện trước Đại Hội

Ngay sau đó 5 thành viện của HĐQT đã nhóm họp gấp tại chỗ để bầu ra Chủ Tịch HĐQT. Anh Nguyễn Chí Vy đã đựơc các đồng liêu chọn làm Chủ Tịch . Tất cả các Tân Chủ Tịch BCH, Tân TKS và Tân HĐQT đã lên bục cao trình diện Đại Hội. Tân Chủ Tịch Hội CSV/QGHC Nam Cali Đỗ Tiến Đức thay mặt tất cả các tân cử cám ơn các đồng môn đã tín nhiệm. Anh Đức cũng xin các đồng môn giúp đỡ anh trong việc hoà giải với toàn thể đồng môn của Hội Nam Cali và tiến đến việc gíup giải quyết cuộc khủng hoảng của Tổng Hội.Sau đó Chủ Tọa Đoàn cũng lên chụp hình kỷ niệm với các tân dân cử.

Cuối cùng, anh Trần Tấn Mẫn, Trưởng Ban Tổ Chức lên cám ơn toàn thể các hội viên và tuyên bố bế mạc Đại Hội. Đại Hội Bất Thường đã được lượng giá là thành công hơn mức mong muốn. Đặc biệt là các vấn đề thảo luận và cuộc bầu cử đã được biểu quyết công khai, minh bạch và tuyệt đối dân chủ.

Các hội viên ra về với lòng thơ thới hân hoan vì đã bầu được những đại diện xứng đáng và giúp giải quyết được tình trạng qúa hạn của các cơ chế của hội trong 4 tháng qua…

Tường trình từ Thủ Đô Tỵ Nan Little Sàigòn
Phóng viên Thời Luận


Tre già măng mọc

Sunday, June 29, 2008

EURO 2008



Tây Ban Nha
Vô địch bóng tròn Âu Châu 2008


Sau khi hạ Đức 1-0 trong trận chung kết
***
Đây là lần đầu tiên kể từ năm 1964
TBN giật giải này sau 44 năm mài gươm chờ đợi.
***
Ở vòng loại Nhóm D, Tây Ban Nha đấu 3 trận và đã thắng cả ba:
Thắng Nga 4-1
Thắng Thủy Điển 2-1
Thắng Hy Lạp 2-1

Trận tứ kết: Thắng Ý (Penalties)
Bán kết: Thắng Nga 3-0
Chung kết: Thắng Đức 1-0

Ra quân 6 lần, thắng cả 6 trận,
Đội banh Tây Ban Nha xứng đáng là đội hay nhất Âu Châu hiện nay.
(PVTM)


EURO 2008


Trong khi tiền phong số một của Tây Ban Nha, David Villa, bị thương ở đùi phải và người ta nói anh khó có hy vọng tham dự trân chung kết hôm nay thì bên phía Đức cũng cho hay captain của đội này, Michael Ballack, cũng đang được chữa trị vì một cơ bắp bị thương.

Dân mộ điệu bóng đá người thì cá Đức thắng vì kỹ năng cao của đội này, người thì bắt đội TBN vì hàng trung phong vững chãi, tiến lên thành thế công, lùi về thành thế thủ. Đồng cân đồng lượng. Cái cao lớn của người Đức, thể lực dồi dào với những cú sút thần sầu khoảng 90km một giờ sẽ đương đầu với cái lanh lẹ của người TBN luồn lách và biến hóa trước lưới địch. Chúng ta chờ xem. (PVTM)

Đọc "Tản Mạn Cuối Tuần"

Út đọc lời TẢN MẠN CUỐI TUẦN của Chưởng môn nhân Thi Phái Đồi Ngực LAN ĐÀM, bỗng chợt nhớ đến một câu viết của ông Phạm Công Thiện Lại còn viết về " rất mực đồi ngực " (chữ của nhà thơ Lan Đàm dùng khéo thế thì thôi ...)

Ừ nhỉ (lại cũng chữ Ừ của Lan Đàm) Út đã dấu bút pháp của phái đồi ngực vào một câu " Em nghiêng đời xuống dâng anh NGỰC TRẦM " thế mà ngài cũng tìm thấy nữa ...Hơn thế nữa, tựa đề bài thơ chỉ là VAI TRẦN thôi ấy mà - Thảo nào ngài là Chưởng môn ...

Phải chi mà ... Mao Web Hùng Vũ đọc TẢN MẠN CUỐI TUẦN này của anh, có lẽ anh đã phải " thua " anh ấy vì lời bàn của Mao Tôn bao giờ cũng ngắn gọn nhưng độc chiêu lắm anh Lan Đàm ạ (Út bảo đảm chí ít anh ấy sẽ viết chữ SIC - tin Út đi ...)
Để đấy, mai mốt anh ấy vào chùa lại sẽ làm ... chuyện cũ hoá ra chuyện mới ... thôi !

Xin mời quý vị đọc lời của ông Phạm Công Thiện viết về Thơ và Nhà Thơ ở Link dưới đây:

Khi thi ca thành tôn giáo: Phạm Công Thiện (link)

“... Viết về thơ, theo như Phạm Công Thiện không phải là phê bình xếp loại mà phải là ca tung khen ngợi thơ. Ông khẳng định “Nói đến Thơ không khác gì nói đến Thượng Ðế....”

Thân kính,
Út NT

Tin kinh tế

D/d lâu lâu lại có bài phân tích kinh tế ngộ ngộ....

Điền Thảo – Hs A.C.La - đi từ mối lo hão huyền nhân mãn xứ TQ....đến kinh tế gia-dình lo xa.....đầu cơ tích trữ gạo....Xứ thực phẩm thừa mứa mà mấy bà VN tại Mỹ, Canada khéo lo không đâu ?.... Cứ ăn no ngủ kỹ đi....Không phải nhạo mấy anh svsq Thủ Đức....Cư an Tư nguy đâu....

Lạc quan yêu đời đi.....như mấy ông HC Nam Cali trưa nay - 28/6/08, gặp nhau ăn nhậu vui quá tại....Paracels....là restaurant ở Little Saigon,..... không phải họp tại đảo Hoàng Sa đâu. Dân VNTN thì dzui được.....Nhưng dân giàu bất chợt theo thời tại VN mới thực dzui dzẻ....bất kể bình dân lao động đang lầm than vì giá thực phẩm leo thang....25-60%.....

Theo tin VN Express : các đại gia đang thưởng thức chương trình " Miss Unverse"(Link) đang diễn ra từ 17/6 đến 14/7/08.....

Các đại gia còn mua xe xịn bạc triệu dollar xài chơi - đi..... Rolls Royce chứ không thèm Mercedes. Trong khi trẻ em dân nghèo đói lả mặt xanh xao, bỏ học đi lượm rác...

Dân HK thì đang chuẩn bị đón lễ 4th July thứ 232 , và đánh dấu 95 năm thiết lập Federal Reserve System..... đã đẻ ra cái nền kinh tế tín dụng - credit-based economies - hình thành từ hệ thống Ngân hàng Trung ương, phát hành tiền giả danh - fiat money - dưa trên Tín-dụng... Tiến trình này được phân tích trong bài mới đây của Darryl Robert Schoon (Link)

Bài phân tích của D. R. Schoon chỉ rõ bản chất tiền giấy do Hệ thống Quỹ Dự trữ LB phát hành chỉ là tiền giả danh, dựa trên tín-dụng Theo Schoon, tiền thực sự là vàng và bạc, được chấp nhận mọi nơi, mọi lúc. Tiền giấy có giá trị hợp pháp là do chính quyền tạo ra Trong khi tư nhân in tiền giả bị tù, thì Hệ thống Dự trữ LB chả là quái gì, mà chỉ là tổ hợp ngân hàng tư nhân Âu Mỹ, mục đích kiếm lời, và đã làm thiệt hại nước HK.

Sau 95 năm tạo ra tiền căn bản tín dụng, sức mua của đồng dollar Mỹ giảm 95%. Đồng tiền giả danh do Quỹ Dự trữ LB tạo ra, đã liên tụcàm băng hoại nền tảng kinh tế HK. Một nước trù phú nhất thế giới, nay không còn nữa....

(But during its last 95 years, fiat money courtesy of the Federal Reserve System has steadily eroded the economic foundations of America . Once the wealthiest nation in the world, it is no longer. The cause is clear. So is the cure.)

Nhà phân tích kinh tế Điền Thảo dư sức xem qua và phê bình bài khảo cứu độc đáo của D. R. Schoon. Với đà kinh tế suy trầm, thi trường địa ốc, Wall Street tuột dốc, giá xăng dầu tăng vọt , giá thực phẩm leo thang...Kinh tế thế giới đang thấy mà...kinh hãi....Chàng khổng lồ có thể ...ngã quỵ....biết đâu chừng.

NSG

Thông báo của Diễn Đàn

Thưa quý anh chị,

Diễn Đàn đã lâu gần như không đăng tải những thư cá nhân liên quan tới vụ khủng hoảng Tổng Hội. Diễn Đàn chỉ đăng những bản văn chính thức do các chủ tịch các hội ký tên và gửi tới. Cho đến nay chính Diễn Đàn cũng vẫn còn bị lạc lối như đi trong hỏa mù vì ngay cả những bản văn chính thức này cũng tương phản nhau, thư này chối bỏ thư kia. Chắc có lẽ một lúc nào đó, để giúp tạo một bầu khí êm ả thuận lợi cho việc hòa giải, Diễn Đàn này sẽ xin được miễn đăng tải tất cả những thư từ và bản văn liên hệ đến vụ việc.

Trân trọng
Điễn Đàn và Web ĐS 14

Tản mạn cuối tuần

Lan Đàm

Tháng trước, Lan Đàm tôi được Thi Sĩ Luân Tâm cho đọc trước bài thơ TRẦU CAU rất ư là “đồi ngực” (- tĩnh từ mới, riêng của Thi Phái Đồi Ngực!). Thích quá, Lan Đàm tôi bèn /đã mạn phép Thi Sĩ tự ý posted trên DĐ để Bạn Ta cùng thưởng thức và tự hứa sẽ cố gắng…làm một bài thơ “đồi ngực không kém” tặng Thi Sĩ để coi như lời tạ lỗi đã không xin phép Thi Sĩ trước.

Nhưng thơ mãi…không ra và rồi thì hôm qua, thứ sáu, Cô Út Thi Sĩ Như Thương cho posted bài thơ VAI TRẦN - một bài thơ mà theo nhiều Bạn Ta, trong đó có Lan Đàm tôi, thấy vô cùng hiếm hoi vì ”rất mực đồi ngực”. Thi hứng “đồi ngực”(sic) của Lan Đàm tôi bỗng dưng biến mất bởi vì thấy chả còn gì để nói/viết nữa- những gì có vẻ “đồi ngực” thì Hai Thi Sĩ đã xử dụng hết rồi! Thành ra, cuối cùng Lan Đàm tôi phải quay sang cầu cứu với Thi Sĩ (Thầy) Trần Hồng Châu, đã quá cố, mượn của Thầy bài thơ tựa đề SƠN THỦY để trước là riêng tặng Hai Thi Sĩ Đồi Ngực Luân Tâm và Như Thương và sau là để Bạn Ta đọc chơi và ngẫm nghĩ cuối tuần. Riêng đối với Họa Sĩ kiêm Thi Sĩ Đồi Ngực A.C.La “ ngây thơ”, nếu không hiểu Thi Sĩ Trần Hồng Châu nói/ viết gì - như đã không hiểu CốThi Sĩ Nguyên Sa nói/viết gì trong bài thơ Hoa Sen Và Hoa Đào, (Em vào tắm dưới hoa sen, những khe nước chảy những miền hải lưu…) mà Lan Đàm tôi đã posted trên DĐ hồi ba năm về trước- cứ hỏi Thi Sĩ Đồi Ngực Nguyễn Ngọc Liên là ra ngay thôi!

TUYÊN BỐ CỦA TỔNG HỘI CSV QGHC & CHI HỘI QGHC Nam California

về “Đại Hội Bất Thường “ ngày 28 tháng 6-2008

Thời gian gần đây có một Thông Báo mang nội dung “ QUYẾT ĐỊNH TRIỆU TẬP ĐẠI HỘI BẤT THƯỜNG vào ngày 28/6/2008 tại nhà hàng Paracel để “ tìm phương thức giải quyết bầu cử,..hàn huyên tâm sự…”. Thông báo này do 4 Cựu SV QGHC là các anh Đỗ Tiến Đức, Lưu Văn Trang, Trần Tấn Mẫn và Ngô Ngọc Vĩnh đồng ký tên và được anh TT Mẫn gởi qua đường Bưu Điện đến từng đồng môn cư ngụ trong vùng Nam California. Trong cùng thời gian này, các anh Nguyễn Ngọc Liên, Nguyễn Công Lượng cũng tiếp tay cổ súy tổ chức bầu cử BCH mới cho Nam Cali vào ngày ĐHBT này, nghĩa là nhằm lật đổ cơ chế sinh hoạt và giá trị pháp lý hiện hữu của Chi Hội Nam Cali.

THQGHC và Chi Hội QGHC Nam Cali thấy có trách nhiệm phải lên tiếng về việc làm phản lại nguyện vọng của đồng môn cư ngụ tại Nam California theo các lý do sau đây:

1/ Cho đến nay, không một ai có thẩm quyền xác nhận cơ chế sinh hoạt Chi Hội Nam Cali. là không còn hiệu lực hoạt động khi nguyên tắc liên tục HC là điều căn bản cần phải được tôn trọng. ( Đây là điều chúng ta đã học lúc mới nhập môn )- Cơ chế điều hành mới chỉ chính thức có hiệu lực hoạt động hợp lệ, hợp pháp sau khi thực hiện xong việc bàn giao.

2/ Trong Nội Quy không có điều lệ nào ấn định cho phép nhân số 4 Cựu SV được quyền triệu tập ĐHBT. Họ không có tư cách chính thức nào để triệu tập mà chỉ có thể mời gọi họp mặt với tính cách cá nhân.

3/ Mục tiêu trong Thông Báo của ĐHBT là nhằm bàn thảo về phương thức bầu cử . Nhưng sau đó lại lập lờ”, “đánh lận con đen”, tỏ lộ ý đồ bầu cử vào ngày 28/6 qua những e-mail xác nhận mới đây của NN Liên và NC Lượng, cũng như cố tình kêu gọi người phối ngẫu cũng tham dự để gia tăng nhân số. Đây là việc làm chuẩn bị từ lâu mang tính cách không lương thiện, lừa phỉnh đồng môn có dự mưu chỉ với mục đích làm cuộc CÁCH MỆNH (ngôn từ của NN Liên), rồi sau đó dẫn dắt, hướng dẫn đồng môn đi về đâu thì các bạn HC trên toàn thế giới hãy suy nghĩ và thẩm định.

4/ Trước đây dự thảo Thông Báo do chính NN Liên chủ xướng soạn thảo và yêu cầu được dấu tên ( có bằng chứng). Sự dai dẳng gây rối hết cho TH thì đến nay lại tới phiên Chi Hội Nam Cali khiến cho đồng môn phải đặt nghi vấn: Có chăng về một âm mưu phối hợp nhịp nhàng từ nơi này sang nơi khác trong ý đồ gây rối loạn chia rẽ hàng ngũ QGHC chúng ta ? Xin các đồng môn trên toàn thế giới phán xét.

5/ Cuối cùng, cũng xin báo để các đồng môn rõ:

Ngày 19-6-08 vừa qua, anh NN Vĩnh đã gửi điện thư đến chúng tôi (CV Để & PĐ Thạnh) và TT Mẫn thông báo “ tự ý đình chỉ mọi hoạt động của cá nhân tôi (NNV) với tư cách của Hội CSV/QGHC/Nam Cali. “ Anh cũng yêu cầu TH và Chi Hội Nam Cali bằng mọi phương tiện truyền thông có sẵn , thông báo quyết định của anh đến toàn thể đồng môn trên thế giới.

Vì các lý do nêu trên, THCSV QGHC và Chi Hội Nam Cali tuyên bố KHÔNG CHẤP NHẬN cái gọi là Đại Hội Bất Thường do nhóm NN Liên chủ xướng. Kết quả bầu cử ngày 28/6/08 bất kể ra sao đều được xem là BẤT HỢP LỆ và BẤT HỢP PHÁP.

Làm tại Nam California ngày 26 tháng 6 năm 2008

Chủ Tịch Chi Hội QGHC Nam California Chủ Tịch Tổng Hội CSV QGHC

PHẠM ĐỨC THẠNH CHÂU VĂN ĐỂ

Thông báo của Hội NSW

Minh Định Lập Trường Của Hội Cựu Sinh Viên

Quốc Gia Hành Chánh NSW

Trong Bản Tuyên Cáo do anh Nhan Tử Hà, Chủ Tịch Hội CSV/QGHC Victoria phổ biến trên Trang Nhà Đốc Sự 14 và Mậu Thân 68 về việc hai hội CSV/QGHC NSW và Victoria tách rời ra khỏi cơ cấu Tổng Hội, với lý do Hội Đồng Quản Trị , đặc biệt đương kim Chủ Tịch Trần Xuân Thời là một vết nhơ làm ô uế thanh danh của hội. Phần cuối có tên cuả tôi .

Quyết định trên hoàn toàn không đúng sự thực, tôi nghĩ có lẽ anh Nhan Từ Hà đã hiểu lầm.

Hội CSV/QGHC/NSW minh định rằng chiếu theo kết quả phiên họp ngày 30-03-2008 Hội CSV/QGHC/NSW đồng biểu quyết chấp nhận kết quả cuộc bầu cử BCH/Tổng Hội ngày 15-03-2008. Ban Chấp Hành Hội CSV/QGHC/ NSW đã tham khảo ý kiến của tất cả thành viên trong hội trước khi quyết định bầu cho liên danh nào, chứ không phải là ý kiến của cá nhân tôi.

Hội CSV/QGHC/NWS tha thiết mong mỏi sự cảm thông gìũa các anh chị em đồng môn dể sớm gỉải quyết mọi bất đồng và cùng nhau tiếp nối mối tuơng giao hòa ái, đã được xem là truyền thống của tập thể CSV/QGHC.

Sydney 27- 6 – 2008

Chủ tịch Hội CSVQGHC NSW

Trần Văn Phan

__________


Saturday, June 28, 2008

Đại hội bất thường Nam Cali


TIN TU NAM CALIFORNIA.- Han hanh bao tin cac Ban hay DAI HOI BAT THUONG 28-6-08 rat thanh cong trong bau khong khi vui ve va am cung, vi co su hien dien cua hai Anh Ngo ngoc Vinh va Anh Tran tan Man Cung voi 59.

tham du vien , Tong cong la 61/50 ( theo Noi Quy Nam Cali phai co 50 Hoi vien hien dien) nguoi gom co 5 ban cac anh va mot ban cho cac chi. Anh Tran Tan Man va Anh Ngo ngoc Vinh thay nhau len phat bieu. Sau phan phat bieu la hai anh dung tren buc thuyet trinh long trong tuyen bo tu chuc truoc cu toa .

Ke tiep la phan BAU CHU TOA Doan, Sau do Chu Toa doan hoi y kien anh chi em quyet dinh the nao ve Dai Hoi hoi nay ? - Co hai y kien duoc neu ra : 1) Bau mot Ban To Chuc Bau cu de to chuc
Bau cu cac co che Hoi Nam Cali ? 2) Bau cac co che Hoi Nam Cali ngay tai Dai Hoi nay ?
Chu toa doan lay bieu quyet 2 y-kien do. Ket qua da so tuyet doi yeu cau Bau cu cac co che
Hoi Nam Cali tai Dai Hoi nay.

Cuoc Bau Cu bat dau 1)- Co ba nguoi duoc de cu : Anh Do tien Duc, Anh Nguyen cong Luong,
Anh Nguyen ngoc Lien ( Hai anh Luong va anh Lien xin rut lui ). Anh Do tien Duc xin phat bieu; nhung anh chi em so lai RUT LUI nen cung ho to yeu cau CHAP NHAN. Do do Anh Do tien Duc danh phai chap nhan su DE CU. Den khi Chu toa doan hoi y-kien cu toa, Toan the anh chi em gio tay dong y bau Anh Do tien Duc la Chu Tich BCH Hoi Nam Cali. Anh Duc vui ve Chap nhan va hua se co gang dung ra hoa giai tinh than huu anh em QGHC Nam Cali.
2) Toi phan Bau cu Tong kiem Soat: Anh Tran quy Hung dung len xin UNG CU. duoc anh chi em hoan ho. Chu toa Doan lay bieu quyet; Anh Tran quy Hung duoc phieu da so tuyet doi.
3) Phan bau cu HDQT gom 5 thanh vien : Co tat ca 10 anh chi duoc de cu; Nhung 5 nguoi xin rut lui. Con lai 5 nguoi duoc Toan the anh chi em gio tay bieu quyet tung nguoi mot va da duoc anh chi em tin nhiem vao HDQT nhu sau :

Chi Nguyen thi Nguyet,Anh Nguyen chi Vy, Cao cong Dac,Ngo ngoc Tac, Van tong Hoa .
Sau do 5 anh chi trong HDQT hop tai cho Bau anh Nguyen chi Vy la Chu Tich HDQT.
Tat ca cac anh chi Tan Cu deu len san khau chup hinh ky niem ( xin pho bien sau. )
Dai Hoi Bat thuong duoc ket thuc vao luc 2:30 chieu ngay 28-06-08. Anh chi em vui ve ra ve voi nhieu hy vong vao ngay mai...

Tuong Trinh tu Nam California,
ngay chan hoa nang am.
LVT
(28-06-08)

Thư chị Lãm Thúy

Anh Thế Vĩnh thân mến ,

Thời gian gần đây , LT quá bận, đêm nào cũng rời sở muộn , không có giờ gửi bài , cũng không theo dõi Diễn đàn . Nay mở ra , thấy tin về Anh Hùng Vũ , LT rất xúc động, cầu mong Anh ấy được tai qua , nạn khỏi , để còn tiếp tục sinh hoạt với anh em . Thật lòng rất lo buồn , nhưng cũng thấy là cả một phép lạ đã diễn ra từ sự hồi sinh ấy . Chúng ta hãy góp lời cầu nguyện cho Anh ấy . Còn sống là còn hy vọng , phải không Anh Vĩnh ?

Thân kính ,
LT

Đất mới

Phố xá chật hẹp người đông đúc
Bồng bế nhau lên nó ở non (Tú Xương)
Nạn nhân mãn!
Cai đẻ mãi vẫn không xong! Không ngờ cái nhiệm vụ truyền sinh ấy thế mà mạnh. Mạnh quá nhiều khi không dằn nổi. "Hãy sinh con cháu lan tràn trên mặt đất!" Thánh kinh đã chẳng chúc phúc như thế là gì?

Thế rồi nạn thiếu thực phẩm trầm trọng, hay ít ra con buôn truyền thổi như thế để dễ bề đầu cơ làm giầu. Tháng trước bà con đổ xô đi mua gạo. Bao gạo 20 kí đang $20 qua một đêm vọt lên $32 đồng! Các bà sợ chồng con đói vội vã xách xe đến tiệm chạp phô chất lên vài chục bao. Con buôn ngồi vuốt râu cười. Vụ chim cút Sài gòn năm xưa tái hiện ngay tại các phố Tầu ở Canada, ở Mỹ! Rõ chán!

Ở Phi châu tích trữ gạo thì có lý. Ở Canada, ở Mỹ những xứ dư thừa lúa mì xuất cảng cũng không hết, có khi phải mang đi cho dưới hình thức viện trợ nhân đạo mà lại sợ bị đói thì quả thật khờ hết chỗ chê! Cho rằng ghiền cơm hơn bánh mì cũng vẫn khờ.

Này nhá: Vợ+chồng+hai đứa con = nhà 4 người. Chồng đi làm gặm ổ bánh mì buổi trưa. Vợ đứng bán mỹ phẩm ở Little Saigon, trưa làm dĩa bánh cuốn. Con thì ăn junk food ở college. Rồi còn tiệc tùng, đám cưới đám hỏi. Thôi thì cứ tính ăn cơm chung bữa tối đi: 0.5 kí gạo x 30 ngày = Một tháng hết 15 ki gạo. 6 tháng x 15 = 90 kí. Nghĩa là nửa năm dùng chưa tới 5 bao. Sau đó ta cứ thế mà nhai gạo cũ gạo mốc!

Cho rằng cần tới đâu mua tới đó, mua mắc $12 một bao: nửa năm chi thêm $12 x 5 bao = $60 tiền gạo. Lo nghĩ quá đâm mệt, không nấu cơm nổi, nấu rồi ăn không nổi bèn đưa chồng con đi ăn tiệm mỗi tháng một lần, mỗi lần $60. Nửa năm: 6 x $60 = $360. Sợ mua gạo mắc ($60) để rồi đi nhà hàng ăn đầy bột ngọt và mỡ màng lại phải trả 6 lần nhiều hơn! Kinh tế "vi tiểu" thì như thế.

Kinh tế "đại tượng" thì có hơi khác. Trái đất này thật ra còn dư chỗ để sống. Và rồi thế hệ già chết đi, thế hệ mới sinh ra lớn lên bỡ ngỡ. Thế nên trái đất này luôn luôn mới. Có chăng chỉ vì óc thích phiêu lưu hơn là lo xa sợ trái đất chật hẹp mà con người đi tìm thêm đất mới. Mới đây người ta khám phá ra có nước ở tầng dưới mặt đất trên Sao Hỏa. Khoa học gia quả quyết như vậy sau khi quan sát những bức hình chụp 8 khối mẫu do ro-bốt đào lên tan chảy. Các nhà nghiên cứu không gian còn cho hay đất trên Sao Hỏa không độc hại và thích hợp với sự sống. Biết đâu làm chơi ăn thiệt.
Trái đất chật hẹp người lúc nhúc
Dìu dắt nhau đi chúng ở sao!
A.C.La

Tùy bút Phạm Tín An Ninh

Từ Bắc Âu sang Cali thăm con
Bất ngờ gặp lại mày giữa Little Saigon người đông như trẩy hội
Hơn 30 năm rồi mày vẫn nhận ra tao
Dù bây giờ cả hai thằng đều già nua quá đỗi
Mày - thằng pilot trực thăng một thời hào hoa sôi nổi
Giữa mùa hè 1972 đã bốc tao ra từ vùng lửa khói giặc vây cả tuần trên đỉnh Ngok Wangk đèo heo gió thổi
Còn tao - thằng lính bộ binh rẻ mạt hết thời
Ðầu mùa mưa 1973 dù chưa có lệnh "Mặt Trời" (1) dám đem cả tiểu đoàn cứu mày rớt tàu ở tuyến đầu Võ Ðịnh
Nợ nần vừa huề nhau, tao bị thương mày bất ngờ nhận lệnh thuyên chuyển về căn cứ Phan Rang
Chiến cuộc tiếp tục leo thang
Cho đến lúc tan hàng, hai thằng vẫn chưa kịp
kết tình tri kỷ
Sau 30 năm trên địa hình bao la nước Mỹ
Không có bản đồ mày vẫn tìm được điểm đứng của tao
Ngày xưa, khi bay bỗng trên cao Mỗi lần tìm tao mày đều xin cho mày một "nàng Thúy Kiều áo đỏ" (2) Lac.
Long ơi, bây giờ Bắc Ðẩu tao còn nghe mày năm trên năm - rất rỏ
Giọng nói của mày vẫn hào khí như xưa
Cali, tháng sáu, trời vẫn còn mưa Ngồi trong quán cà phê
Tao cứ ngỡ như ngày nào ở bãi B15 Hai thằng chờ đến giờ G
Mày đổ quân tao vào Chu Pao, Trung Nghĩa
Ngồi giữa Kontum hoang tàn khói lửa
Tao với mày chia nhau từng ngụm cà phê
Cuộc chiến buồn lê thê
Tao leo núi lội rừng không biết ngày về
Mày đổ quân, bao vùng, coi bầu trời như cái sân trường thời còn đi học
Một thời tung hoành ngang dọc
Có thằng nào nghĩ đến phút cuối tang thương
Tao vào tù- Mày bay tàu lần cuối ra đại dương
Ðể 30 năm mất quê, lưu lạc
Giờ ngồi đây, nhắc nhau một thời trận mạc
Mày tiếc bầu trời của mày
Tao nhớ rừng núi của tao
Ðiểm danh đám bạn bè, ai còn ai mất
Ðứa ở quê nhà khổ nghèo, thương tật
Thằng ra đi cũng đủ thứ trần ai
Ðau đớn thay, những thằng lính chưa một lần chiến bại
Mà cuối cùng phải đành đập tàu, bẻ súng
Mày uống đi - Cà phê có đường sao tao thấy đắng
Giữa Little Saigon tao bỗng nghe tiếng rừng núi lao xao
Lạc Long ơi - Tao đang ở hướng hai giờ
Mày có nhận ra tao
Mày đáp đi - Tao đã cho mày một "nàng Thúy Kiều aó đỏ" (2)

Phạm Tín An Ninh
Cali 13.06.03

Hoàng Hoa tìm hiểu mua bán nhà đất

Xin trả lời anh Hoàng Hoa và quý anh chị đã hỏi thăm:
đặc biệt là NThương, Lan Đàm, NVSanh, Người TrầnGian, TĐạt, .v.v...

Thứ Hai tới Hùng sẽ tái khám và có thể sẽ di chuyển tới
một nơi đại khái như REHAB CENTER để được săn sóc
Trong tuần vừa qua có lúc tình trạng biến chuyển rất tồi tệ nhưng đã qua khỏi
Thay mặt gia đình Hùng Vũ, xin cám ơn quý anh chị quan tâm.

Riêng Hoàng Hoa: Job cũ chưa đủ giầu,
bây giờ chuyển qua nhà đất tính làm tỷ phú hay sao đây?
A.C.La
_________________
Thua cac anh chi dong mon,
Thu hai toi anh Hung Vu di tai kham, neu chuyen toi REHAP CENTER thi tot, con neu chuyen toi 1 cho khac thi rat lo. Lay Troi Phat o tren cao xin phu ho, che cho va giu gin Hung Vu DS 14, cau nguyen cho su huynh HV lan nay duoc tai qua nan khoi .Cam on Ong Troi
LT , CSV/ QGHC/ hcmd

Bức hình LTrình chụp cách đây hơn4 năm


Xin hỏi hai đại gia Lan Đàm và NNLiên: Ai vậy cà?
và trong dịp mô tề?

Những post rất xưa (2)

Wednesday, June 23, 2004

"CHẬP CHỜN CƠN MÊ"
Chân thành cám ơn anh Dương văn Vàng, bút hiệu Dương Quân, đã gửi tặng Tập thơ nói trên.
Có thể nói đây là Thi Tập đầu tiên của một cây bút ĐS14 xuất bản tại hải ngoại để "Dành Tặng Thân Hữu", theo như lời tác giả.
Web sẽ xin phép để trích đăng một vài bài tiêu biểu của anh Vàng, qua ba giai đoạn: Tuổi đôi mươi, Thuở ở tù và Thuở sống ly hương, trên Web ĐS14, nếu được sự chấp thuận, để việc phổ biến được rộng rãi.
Đặc biệt cũng xin lưu ý các bạn là Tập Thơ còn có một "Lời Cuối" viết bằng văn xuôi hết sức cảm động. Xin nhớ cầm sẵn khăn tay kẻo không ngăn được giòng lệ cảm xúc!

WebHV

Những post rất xưa

Nhân trước ngày họp mặt ở Cali năm 2004, nhận Đại Hội CSV QGHC thế giới tại Nam Cali, đã có những email trao đổi như sau:

"... Ở ngoài đường Bolsa họ đang sửa thật nhiều và trồng thêm nhiều cây cảnh cho đẹp, vì họ nghe nói vào tháng 9 năm nay có mấy người ở Montana, New York, và Alberta đến chơi. Tôi hỏi tại sao tháng 9 thì không có ai trả lời được, vì tháng 9 không phải là thời gian đẹp nhất của Cali. Xưa có người hỏi: Cali có gì lạ không anh? Nay xin trả lời: Cali có gì lạ đâu em!..."

LTrình, CA

"... Gửi nhà giáo Lê Trình,
Tôi đã đến, và đã thấy Cali rất vui.
Thế nhưng Cali có một cái dư thừa, đó là: Động Đất.
Cali lại có một cái thiếu: Cảnh tuyết rơi.
Cái mà Cali thừa, dân Canada không dám nhận.
Cái mà Cali thiếu, Canada có thể tặng, nhưng đang mùa hè, không có tuyết để mang theo.
Thôi thi cứ nhận cái mà Cali đang có cũng đã mãn nguyen lắm rồi.
Các bạn có đồng ý không nào?..."
NTVĩnh, Canada

"... Đã đến Cali cách đây gần 9 năm. Điều nhớ nhất vẫn là buổi gặp gỡ hơn chục bạn bè tại nhà BĐDanh & LTrình. Còn tôi có nghe và thấy cái gì đâu!?..."
HVũ, MT

"...PTChâu hẹn tháng 9 sẽ sang Los dự Đại hội. Chủ nhà Huỳnh Văn Quế đã đăng cai nơi ăn chốn ở cho anh em nên được "Đại Hội" thông qua. Vậy xin báo các ĐS 14 thập phương nhất là phía Canada của NTVĩnh, TVVũ, NVBính .v.v...không cần phải worry chỗ ăn chỗ ở nữa."
ĐNTề, San Jose

Quý anh chị thấy không, bốn năm trôi qua mà cứ như mới ngày hôm qua. Nhìn lại thấy bây giờ đã có nhiều thay đổi. Có lẽ cần xích lại bên nhau gần chừng nào hay chừng đó, trước khi quá trễ.

Villa không đá trận chung kết?


Cầu thủ tiền phong Tây Ban Nha David Villa hầu như chắc chắn không dự trận chung kết với Đức. Bác sỹ đội bóng đã nói như thế.

Villa, 26 tuổi, bị thương ở đùi phải trong trận bán kết đấu với đội Nga. Cuộc thử nghiệm ở nhà thương cho thấy một vết rách nơi bắp thịt phía sau đùi phải của Villa. Chắc anh ta sẽ phải ngồi trên ghế để theo dõi trận đấu mà thôi.

PVTM lại nhiễm cái tính đa nghi của NSG nên nghĩ rằng khi nói như thế, đội Tây Ban Nha muốn đánh lạc hướng đội Đức, rồi bất ngờ đưa Villa ra lại sân vì đây là cầu thủ làm bàn hàng đầu trong những trận vừa qua. Không biết nghĩ như vậy có đa nghi quá đáng chăng?

Friday, June 27, 2008

Tháng Sáu Yêu Em


Trích từ tập "Tháng Sáu Yêu Em"
của Như Thương
(Click to enlarge)

Chiều Tím


Xin mời quý anh chị click vô hình trên để thưởng thức bài hát
qua giọng ca Hồng Nhung

(Mỹ Lệ giới thiệu)



Tin Công Đồng

Việt Gian CS Nguyễn Tấn Dũng và phái đoàn CSVN
thất bại nhục nhã tại Houston Texas


Ghi vội cuả Tôn Nữ Hoàng Hoa

8 giờ sáng tại khu phố Galleria đã thấp thoáng bóng dáng những lá cờ VNCH. Người đi biểu tình chống Việt gian CS đổ về khu phố Galleria mỗi lúc một đông.

Khi chúng tôi đến khoảng 9 giờ 30 thì đoàn người biểu tình đã rầm rộ ở một góc phố Westheimer và Post Oak.

Tiếng đã đảo vang dậy một góc trời đã đánh thức thành phố Houston đang mơ màng trong giấc ngủ. Những lá cờ VNCH nho nhỏ tung bay dưới tàng cây Oak cuả khu vực Galleria. Cảnh sát mỗi lúc một đông. Cảnh sát đi bộ có, cởi ngựa có và tay cầm chó cũng có. Khí thế cuả họ không đằng đằng sát khí như những Cảnh sát giữ biểu tình ở nước khác.


Giọng hô to nhịp nhàng Đã Đão CS, Nguyễn Tấn Dũng go home, VC go home, Down with Communist, Freedom For Việt Nam , Human rights for Việt Nam vân vân và vân vân đã lôi kéo không biết bao nhiêu sự chú ý cuả khách qua đường. Đồng bào hăng say biểu tình chống Việt gian Nguyễn Tấn Dũng. Mọi bất hoà bất đồng trước mục tiêu chống Việt gian Nguyễn Tấn Dũng như tan vào những tiếng đã đảo CSVN.

Ban Hưng Ca với Ca sĩ Nguyệt Ánh LS Nguyễn Xuân Nghĩa nhà báo Trương Sĩ Lương với những bài ca Quyết chiến Quyết thắng với CSVN đã lôi kéo sự chú ý đặc biệt của phóng viên Houston Choronicle.

Cứ mỗi đoàn xe đi ngang đồng hương tuả ra lề đường có hàng rào ngăn cản để xem chừng bọn Việt Gian CS đã đến chưa. Bên cạnh tôi một số rất đông người trẻ tay cầm biểu ngữ mình quấn cờ vàng vì cảnh sát không cho đem cột cờ cao. Cứ mỗi lần xe chạy ngang mà đồng hương ta nghi ngờ là uà ra lề đường. Sở dĩ chúng ta không biết được giờ chắc chắn cuả chúng đi lại nhưng cũng vẫn kiên nhẫn chờ chúng đến khách sạn Westin ở Galleria để phản đối.

Được biết bọn Việt Gian CS và phái đoàn Nguyễn Tấn Dũng đến Houston hôm qua và đã phải bí mật nhờ 4 xe cảnh sát đưa ra khỏi phi trường về khách sạn không kèn không trống đón rước cuả cính quyền điạ phương, cuả quận hạt Harris county. Sự nhục nhã cuả CSVN là ở chỗ này. Đường đường là một nguyên thủ quốc gia mà phải chui rúc đi đứng như những tên gangster phải bỏ tiền ra thuê Cảnh sát escort.

Trên con phố Westheimer với sự hiện diện cuả Thượng Toạ Thích Huyền Việt chuà Linh Sơn Thích Trí Quảng chùa Pháp Luân và một số Qúi Tăng Ni khác đã lên tiếng chống bạo quyền CS đàn áp Phật Giáo tại VN. Cựu DT Trương Như Phùng Cựu DT Nguyễn Văn Nam ướt đẫm mồ hôi trên áo T shirt nhưng vẫn hô to Đã Đảo CSVN Freedom for VN...

Con phố dần dần chậm lại bởi xe cộ tại Houston đã không vội vã như cố hữu.

Khoảng 12 giờ chúng tôi được HQ Trung Tá Ngô Sơn và chiến Hữu Trần Ngọc cho biết bọn Việt gian CS sẽ từ bên đường đi từng tốp một qua khách sạn Westin ở trong khu Galleria để vận động đầu tư tại đây.

Tại phía đối diện với khách sạn Westin đồng hương chúng ta cũng có mặt bên đó và cũng đã thấy Việt gian Nguyễn Cao Kỳ cũng đã tháp tùng với phái đoàn VC Nguyễn tấn Dũng đi xin ăn này.

Chính nhờ bài báo của Houston Choronicle phỏng vấn cựu DT Trương Như Phùng đã đăng trên báo Houston Choronicle hôm qua mà người Mỹ tại Houston đã có cái nhìn khác với bọn đầu tư CS.

Sau khi đi vào khu Galleria chúng tôi đã bị cảnh sát có dẫn chó đi bên cạnh đến hạch hỏi làm tôi hết hồn. Thấy dáng điệu sợ chó cuả tôi cũng làm ông ta bớt đi chút nghiêm túc. Tôi đi vào Newman vchờ cho bọn VGCS vào xe xong mới a tới 3 ông business men hỏi 3 ông có phải đang hợp tác làm ăn với CS. Mấy ông ấy lắc đâù bảo rằng không có làm ăn gì cả. Họ chỉ tới quãng cáo để kêu gọi đầu tư nhưng chúng tôi không intersting. Nghe vậy lòng tôi vui vô hạn .

Bọn VGCS bây giờ mới thấm thiá sự nhục nhã ê chề khi đem quân đi đấm xứ người mà lại bị không tiếp rước và thất bại nặng nề khi kêu gọi người Mỹ đầu tư.

Cảnh sát đã vận động trên ba bốn xe chở ngựa, chó xe mô tô xe còi hụ ầm ầm ào ào bảo vệ bọn VGCS. Không biết khi họ hiểu ra đang bảo vệ cho bọn giết người bọn đồ tể đao phủ hạ sát anh em cựu chiên binh Hoa Kỳ trong cuộc chiến VN thì họ có còn hứng thú bảo vệ chúng hay không hay chỉ biết nói là please understand..we just doing our jobs???

Khoảng 2 giờ rưởi chiều. Đoàn người biểu tình đòi hỏi công lý nhân quyền và tự do cho dân chúng VN ra về, trả lại sự yên lặng cố hữu cho phu phố sang trọng Galleria. Nhưng loáng thoáng bên trong dư âm cuộc biểu tình vẫn còn trong lòng người khác chủng tộc. Chắc chắn họ phải hỏi nhau rằng đã hơn 33 năm qua sống trên đất nước tự do nhưng tại sao người Việt tỵ nạn VC vẫn miệt mài đấu tranh chống bọn Việt gian CS tại VN.

Tôn Nữ Hoàng Hoa

Thursday, June 26, 2008

Tôi "làm" thuế vụ


Tự thuật của David Ngô


Đã từ lâu tôi vẫn muốn viết một cái gì đó về chuyện tôi “làm” thuế vụ, nhưng cứ mãi kẹt cái đầu đề. Bảo là “làm nghề thuế vụ” thì không đúng, vì có thể bị hiểu lầm là làm “tax agent” hay “accountant” khai thuế cho bà con lấy tiền. Vả lại thuế vụ không phải là một cái nghề, như nghề bác sĩ, nghề thợ máy v.v... Bảo là “làm cho Sở Thuế” thì đúng hơn, nhưng nó có vẻ lấn cấn làm sao ấy, vì làm cho Sở Thuế, cho Centrelink, cho Sở Di Trú vân vân và vân vân, thì cũng chỉ là công việc làm nghề cạo giấy (nay thì không cạo giấy nhiều như trước nữa mà trở thành nghề sờ “mouse” - xin phát âm cho đúng chữ “mouse”). Cạo giấy ở Việt Nam hay sờ “mouse” ở đây thì cũng chỉ là một nghề công chức quèn, ở Việt Nam thì có quyền, có khi còn có bổng lộc hậu hỉ, còn ở đây quyền thì có nhưng muốn tiền thì cũng phải chờ mỗi hai tuần nửa tháng nhận “payslip” mới có tiền như ai. Đỡ một cái là nay có tiến bộ hơn thời trước khi làm công chức ở Việt Nam chút xíu: không còn phải cảnh “sáng xách ô đi tối xách về” mà là “sáng lái xe đi tối lái về” (ở đây chỉ khi nào trời mưa thiên hạ mới xài ô xài dù - hồi mới qua Úc bọn tui đi dạo buổi trưa trời nắng chang chang, bà xã tôi căng dù ra che, bị thằng nhỏ chỏ mũi lỏ hỏi bộ trời đang mưa sao? Ngu chi là ngu! Đó là nói thằng nhỏ nó ngu, không phải nói vợ tôi đâu nhé!). Cũng như thời ở Việt Nam trước đây quý vị quốc gia hành chánh chúng ta cũng vẫn “làm công chức” đấy. Nhưng bảo mình làm công chức thì e có người lại cho là tự phụ, dù rằng “làm công chức” ở cái xứ nầy cũng chẳng khá hơn những ngành nghề khác là bao.

Vậy thì thôi, cứ để tôi “làm” thuế vụ cho nó gọn.

Gia đình tôi qua Úc năm 1989. Bọn tôi chậm chân, hay xui xẻo đi đứng không được trôi chảy trót lọt nên qua đây trể nãi hơn nhiều bà con khác. Mới qua thấy cái gì cũng thiên đàng cả. Từ ngôi nhà nhỏ đàng sau đang ngụ tạm, đến thửa vườn, vỉa hè, thậm chí đến mùi bơ thơm phức ở phố Auburn (mùi bơ từ các lò bánh mì Việt Nam bay ra đường thơm lừng, nhưng đố quý vị nào đã ở Úc lâu năm đi qua đó còn ngửi ra được mùi bơ, vì khứu giác nay đã quen với các mùi vị bên nầy rồi, may ra chỉ còn chút hương bơ phảng phất). Rồi thì đi học thêm tiếng Anh, giờ ra chơi trời lạnh buốt (lúc đó đang là mùa đông) vào căntin của trường mua một ly cà phê instant rẻ tiền nóng hổi vừa thổi vừa run, và điều đặc biệt hơn nữa là cứ tuần tuần lại đi “cướp nhà băng” (đó là nói đi ra chỗ máy rút tiền của ngân hàng lấy tiền đô xài). Ôi đời đẹp làm sao!

Lúc mới qua nghe anh em nói ở đây kiếm công ăn việc làm khó khăn lắm, phải mất thời gian và phải kiên nhẫn lắm mới được. Thế mà chỉ trong mấy tuần lễ đầu tôi cũng đã thử qua ba jobs. Job thứ nhất mới làm được một ngày, công việc nặng quá chịu không nổi xin nghỉ, chủ nó nói mầy mới vào làm không được việc gì, mầy làm không nổi thì về đi, tao không trả lương đâu (dù là cả ngày đó tôi đã ráp được mấy bộ phận cho hơn chục cái máy nổ nặng trịch, còn chuyển hàng, đổ rác vân vân cho nó, may cho nó là lúc đó tôi ngu, chứ gặp như bây giờ thì bỏ bu nó rồi, tôi kiện cho mà tới bến!). Job thứ hai làm được hơn một tuần, đòi supervisor chuyển qua ca đêm để được đi học ban ngày, bị nó ghét nó đì, tức quá bỏ việc. Job thứ ba làm lâu hơn, khoảng chừng nửa năm, nhưng mệt quá. Ban đầu đứng trông nom một máy xếp chai coca, bữa nọ có người nghỉ bệnh không có ai thay thế, nó bảo “thôi mầy coi giùm máy kia luôn”, coi thét rồi sau đó nó cắt bỏ bớt một người, phải đứng hai máy luôn từ đó. Có công đoàn thì là công đoàn nịnh chủ, có supervisor người mình thì ỷ quyền ỷ thế chà đạp lẫn nhau. Tôi đụng nó một lần khi nó nói hỗn với tôi trước mặt mọi người, nó tưởng tôi không nói được tiếng Anh. Tôi tức quá xổ nguyên tràng chửi nó, làm nó câm the luôn. Mấy bà Úc bảo lần đầu tiên tụi tao thấy một người Á Châu nổi giận dám chửi supervisor (!), còn anh em người mình làm chung thì hả dạ quá sức, sau đó họ gặp tôi họ cám ơn, nói là phải cho nó một bài học để nó chừa, họ kể có một anh thầy giáo vào làm trước đó bị nó làm nhục đến khóc, phải nghỉ hãng luôn. Vậy mà nó cũng chỉ khoảng đâu mới ngoài hai mươi. Vào hãng hồi còn nhỏ xíu làm “factory hand”, nhờ nịnh bợ lâu năm được xếp nâng lên làm supervisor, chẳng đáng tuổi con mình, mà cũng chẳng đáng làm học trò mình. Đó bà con thấy người mình với nhau mà vậy. Nghe mấy người bạn còn làm nơi đó nói sau đó nó ra làm business may, làm ăn khấm khá, sinh ra cờ bạc, hãng dẹp mà nhà cũng bán luôn đi ở nhà thuê. Đáng đời, chỉ tội nghiệp cho vợ con nó. Nhưng job nầy nặng quá, gặp đứng mấy cái máy thổi chai plastic nóng phừng phực, nhất là mùa hè, mùa đông còn đỡ bớt, làm bảy ngày roster, những tuần làm ca đêm về ban ngày không ngủ được, người sút thấy rõ. Bà xã nói kiểu nầy chắc anh không sống lâu nổi với tui. Anh em bạn trong hãng đi vào làm ca tối gặp nhau câu đầu tiên không hỏi mạnh khoẻ không, ăn cơm chưa, mà hỏi có ngủ được không? (ngủ ngày như mấy con cú con dơi, đêm đêm ra kiếm ăn!) Rõ ràng là đối với hoàn cảnh công việc tại hãng xưởng đó thì ngủ là trên hết, cái khoái thứ hai trong tứ khoái được nâng bậc lên thành cái khoái thứ nhất. Nhưng ngủ ngày thì khó quá. Bữa nào làm ca ngày hay ca chiều về thì mặc sức ngủ đêm thả giàn.

Những ngày rảnh không vào ca mới lân la ở chỗ xin việc (lúc đó còn là cơ quan của chính phủ, gọi là CES) đọc mấy cái quảng cáo tìm việc làm. Mới thấy họ cho đăng tuyển thi vào job công chức chính phủ. Hỏi người bạn thì anh ta bảo khó lắm, khó lắm, tui ở Úc cả chục năm rồi, thi mấy bận trượt mấy bận, anh muốn thì thử xem cho biết, nhưng đừng hy vọng gì nhiều. Ờ thì bạn bảo vậy thì hay vậy, nhưng thử thì cứ thử, chứ có mất gì đâu, thi không tốn tiền, cả tiền xe đi thi họ cũng trả cho mình, tội gì không thử cho biết!

Mới bôn ba đi xe lửa lên ga Redfern (thật ra thì xe train ở đây toàn chạy bằng điện không có chút lửa khói gì cả, trừ xe xuyên tiểu bang mới chạy bằng máy dầu phun khói tùm lum). Từ ga Redfern lội bộ mười lăm phút đến Sydney University. Lần đầu tiên đi vào một trường đại học Úc, thấy to lớn quá, to hơn Học Viện Quốc Gia Hành Chánh của mình nhiều, to hơn bất cứ trường đại học Việt Nam nào trước đây ta đã mài đũng quần ê a mấy bài học từ chương. Mấy cô mấy cậu sinh viên ngồi nằm la liệt ngoài sân cỏ phơi nắng, thấy vui mắt lạ. Phòng thi là giảng đường rộng thênh thang, tới đó đã thấy ngồi chật ních những người là người. Có cả hơn ngàn chứ chẳng chơi. Kiểu nầy chắc một chọi mười chọi trăm, coi bộ khó ăn đa. Đề thi dầy cộm, giám thị đi đi lại lại dòm dòm ngó ngó. Mỗi đoạn của bài thi không được làm quá giờ ấn định, mười lăm phút là mười lăm phút, ai nấy phải bỏ bút xuống, lỡ còn cầm cây bút trên tay là giám thị chạy ngay lại ghi số cảnh cáo ngay, ba lần là đuổi ra khỏi phòng thi. Căng như vậy đừng nói chi là lén lật tự điển hay hỏi người chung quanh. Thôi thì hồn ai nấy lo.

May mắn thay, nhờ ơn trời Phật kỳ thi đó lại trót lọt, chắc cũng nhờ người mình có khiếu giỏi tính toán, mấy cái bài tính cộng trừ nhân chia phải làm như máy, với lại mấy cái hình vuông hình tam giác so tới so lui làm sao cho chính xác và nhanh mới kịp giờ. Còn tiếng Anh tiếng U thì kể như nửa phần ăn chắc, còn nửa phần lại thì đoán mò. Nhưng dù sao thì cũng qua, kể như đậu hú hoạ đi!

Lúc vào phỏng vấn chúng hỏi muốn đi làm đâu. Thì mình xuất thân từ công chức, dĩ nhiên muốn trở lại làm công chức. Và vì vốn có chút gốc gác kế toán nên xin vào Taxation. Thế là tôi được vào “làm” thuế vụ.

Mấy ngày đầu mới vào làm cứ như mán về thành. Thấy cái gì cũng hay, cái gì cũng ngon lành. Nhảy ngay vào chỗ Centrepoint ngồi (quý vị biết Centrepoint là tòa nhà lầu bên dưới Sydney Tower ở trung tâm Sydney). Cứ tưởng mình là trung tâm thứ thiệt. Ngồi làm việc ngó xuống đường xe cộ người đi qua lại râm ran, càng thấy đời đẹp làm sao. Mua mấy cái postal cards hình Sydney Tower, hình nhà con sò, hình Sydney Harbour Bridge gởi về bà con bạn bè còn ở Việt Nam, nói là tui làm chỗ đó đó, làm ai nấy cứ tưởng bở cho là oai lắm!

Hồi đó (1990) chưa có máy computer cá nhân đầy dẫy như bây giờ. Đại đa số công việc còn bằng giấy bút. Hai ba năm sau mới dần dần có computer, đến nay thì quý vị cũng biết đấy, già trẻ lớn bé đều có máy riêng, xài thả giàn, đến nỗi mỏi cả cổ rêm cả lưng. Không tin vị nào ngồi trước bàn gõ computer chừng vài tiếng sẽ biết mùi ngay!

Thật ra thì “làm” thuế vụ ở đây khác xa ở Việt Nam rất nhiều, Việt Nam thời xưa cũng vậy, mà nhất là thời nay. Ở Việt Nam ta, mấy người làm ăn mà nghe nói đến “thuế vụ” là kể như hết ăn hết ngủ. Còn ở đây thì bù trất. Hồi trước 75, ta thường nói “công chức là công bộc của dân”. Không biết thời đó ý nghĩa mấy chữ “công bộc của dân” là như thế nào, chứ nếu đem ra áp dụng cho xứ Down Under nầy thì đúng ngay chóc! Mà công chức ở đây đúng là làm tôi tớ cho dân thật. Ở đây danh từ chính thức chỉ người công chức là “public servant” - đầy tớ công cộng - cứ nghe như “đường lộ công cộng”, “nhà bếp công cộng”, “nhà gì đó . . công cộng”! Và dù anh làm cho bộ sở nào, dù anh có là viên chức cao cấp cách mấy đi nữa, thì anh cũng chỉ là một “employee” làm việc ăn lương, cũng như mọi công nhân hay viên chức các sở hãng tư. Anh mà lơ tơ mơ ra đường lái xe quên gài “seat belt” thì dù anh có là ông Thủ Tướng đi nữa cũng vẫn bị biên phạt như thường, còn bị đem ra bêu riếu cho bàng dân thiên hạ chê cười. Không như mấy ông công chức ở các xứ khác thét ra lửa, ở đây anh công chức nào mà lôi thôi hống hách hay lạm quyền thì coi chừng!

Ngày đầu tiên lấy xe chính phủ đi kiểm tra thuế (hồi đó còn xe bảng số đỏ để cho mọi người biết là xe chính phủ, sau đó sợ nhân viên ra đường bị chúng “oánh”, và cũng bị mấy vị phú lít bạn dân chiếu cố kỹ quá, chắc là mấy trự đó có bị thuế kiểm tra hay sao – nên nhớ là dù cho có đi làm việc lái xe chính phủ đi nữa mà đậu lang bang hay chạy trái luật là “a lê hấp”, lãnh giấy phạt ngay - nên sau đó họ bỏ chế độ bảng số đỏ luôn, nghe nói trước kia còn có đồng phục nữa, nhưng quý vị “đầy tớ dân” mặc ra đường run quá nên cũng dẹp hết).

Nội cái chuyện được lái công xa đi kiểm tra các business cũng đã thấy oai ra phết. Nhưng cái gì cũng có bề mặt bề trái của nó. Cơ sở nào lôi thôi thì họ cũng sợ mình thật, nhưng có mấy thằng cứng, nó nói: “I have nothing to hide” – tao chẳng có gì để dấu giếm cả - thì hãy coi chừng. Làm việc phải ra làm việc, luật lệ đâu ra đó, đến chỗ cơ sở có khát nước đến miếng nước lạnh cũng chẳng dám xin uống, đừng nói chi chuyện cà phê cà pháo, lôi thôi nó làm đơn kiện mình là sách nhiễu nầy nọ thì phải về thanh minh thanh nga với cơ quan gọi là mệt nghỉ. Ở đây quyền dân là trọng, làm việc phải theo luật, còn phải ăn mặc chỉnh tề, thái độ nói năng lễ phép nữa chứ!

Làm công chức ở đây cũng chẳng khác chi các nghề khác, có vui mà có buồn. Và cũng may là vui nhiều buồn ít, chứ không thôi thì là “bad luck!”. Mỗi ngày làm xong công việc đâu vào đó, đi về thấy tinh thần vui vẻ sảng khoái, kể như là mình đã xong bổn phận đóng góp một phần cho quốc gia trong ngày đó. Nhưng cũng có nhiều khi bực gần chết. Ai đời tảng sáng vào sở, mới nối điện thoại vào đường dây Helpline (có mấy năm mình làm cho đường điện thoại “enquiry” của phần hành hưu bổng, gọi là “Superannuation Helpline”), bà khách nào đó ở đầu dây kia dộng ngay vào hai lỗ tai một tràng tiếng Anh chói lói: “Tao không muốn nói chuyện với mầy, mầy gọi người nào nói tiếng Anh tiếp chuyện với tao!”. Nó mới nghe mình xưng tên là biết ngay mình không phải dân Anh chính gốc, và chẳng cần biết ất giáp gì ráo, nó chẳng thèm nói chuyện với mình. Mầy không thèm nói chuyện với tao thì tao cũng không thèm nói chuyện với mầy, còn cả hàng chục người đang chờ tao giải quyết khó khăn trong điện thoại, hơi đâu mà lo đôi co với mầy. Thế là “rụp”, chuyển ngay cho supervisor “gỡ rối tơ lòng” giùm. Tụi supervisor biết tỏng mấy chuyện nầy nên chúng cũng chẳng “mind” chút nào. Giận thì có giận, nhưng nghĩ cho cùng nó cũng có quyền của nó, hơn nữa còn bao nhiêu người tử tế khác đang cần mình giúp đỡ. Thế là “đường ta ta cứ đi”, suốt ngày tiếp năm sáu chục, có khi cả trăm cú điện thoại, giải quyết được bao nhiêu trường hợp cho bao nhiêu người, cơn giận cũng từ đó mà theo “đường điện thoại” bay đi!

Cũng chuyện tiếp điện thoại. Nguyên tắc là khi nhấc điện thoại lên là phải chào, rồi xưng tên, xưng nơi làm việc. Đa số tên của người Việt mình người nước ngoài khó nhận ra ngay, phải đánh vần cho nó nghe. “Đi”, “Yêu”, “Ô”, “Em” (Duom). Nó hỏi lại: “What?” Lại phải đánh vần lại cho nó viết xuống rõ ràng, để sau nầy có gì nó còn kiện mình. Mỗi ngày trăm cú điện thoại, đánh vần riết mỏi miệng. Tức quá mới nói: “Mầy cứ gọi tao là David đi”. Chúng hỏi: “David hả, dễ quá, hello David!”. Thế là thành tên chính thức luôn, chứ tên cúng cơm cha mẹ đặt ra ai đổi làm chi! Thôi thì nhập gia tùy tục, nhập giang tùy khúc!

Có một giai thoại hơi thú vị khi còn làm job ngồi điện thoại tiếp dân, xin kể cho bà con nghe. Xin thề là chuyện có thật một trăm phần trăm. Số là một buổi sáng sớm nọ vừa vào sở làm, mới “log on” vào đường dây điện thoại “enquiry”, thì có một giọng nói con gái còn trẻ măng, khoảng mười lăm mười bảy gì đó, êm ả ngọt ngào thủ thỉ khe khẽ bên tai: “Excuse me, can you help me? I am pregnant!” Tạm dịch qua tiếng Việt hơi du dương chút ít cho nó có vẻ mặn mà: “Anh (không có chữ “yêu”) ơi, anh làm ơn giúp em với, em có bầu rồi!” Chèn đét ơi! Quý vị thử nghĩ coi, đi làm cho Sở Thuế bao nhiêu năm có bao giờ được huấn luyện để đối phó với mấy trường hợp nầy? Chuyện không phải chuyện của mình (dĩ nhiên là cái bầu của cô ta không phải của tôi rồi, vì tôi có biết cô ta là ai đâu? Đó là nói thiệt, chứ không phải sợ bà xã mà nói). Ừ, cái đó không phải của mình thì lo làm chi. Cúp máy cái rẹt là xong. Nhưng nghĩ lại, cũng tội nghiệp cho cô ta. Khôn ba năm, dại một giờ. Tuổi còn măng non, học không lo học, đi chơi nhông nhông ăn bậy ăn bạ mới dính bụng phình. Lỡ rồi, chắc không dám nói với cha mẹ đâu, còn cái anh chàng nào đó chắc đã quất ngựa truy phong mất rồi. Thôi thì “dù xây chín đợt phù đồ, không bằng làm phước cứu cho một người”. Tui không có cái dũng cảm đứng ra nhận giùm người nào đó (chuyện nầy nguy đa, chắc về nhà chén bát bể hết trơn, vả lại còn chưa biết cô ta tròn méo thể nào, mặt đẹp như mấy cô đào Hollywood hay giống Chung Vô Diệm lúc còn chưa có kỹ nghệ lột xác “cosmetic surgery”, thân thể giống mấy super model hay có ngần có ngấn?). Nói làm phước là tìm cách kiếm người khác giúp đỡ cô ta, bằng cách lật sổ điện thoại niên giám ra tìm mấy chỗ “welfare” hay mấy cái “family consultant” để chuyển cô ta qua đó, may ra họ có ý kiến hay giúp đỡ gì được chăng. Chứ còn mình lúc đó thi dĩ nhiên là vô phương! Thế mà khi tửng tửng đi khoe với cấp trên, tưởng được khen là “người tốt – good boy!” chẳng ngờ còn bị cấp trên rầy: “Đâu có phải chuyện mầy mà can thiệp vào (non of your business!), lỡ nó có làm sao thì mầy chịu trách nhiệm!”. Rõ dại!

Cũng lại cái vụ điện thoại Helpline. Sống lâu lên lão làng. Có một dạo được cấp trên cho coi một nhóm (team) mười mấy người tuyển vô ngồi tiếp điện thoại. Thế là lu bu nào huấn luyện luật lệ, nào chỉ bảo cách trả lời điện thoại cho họ. Lại còn phải làm các việc “floor walker” tạm dịch là “người đi nhông loanh quanh” để mà coi sóc họ làm ăn thể nào. Xứ đa chủng tộc, nên tuyển vào đủ thứ người, từ thím Sáu Phi Luật Tân, đến anh Bảy Ấn Độ, và dĩ nhiên có mấy trự “Aussie, Aussie, Aussie, Ôi, Ôi, Ôi”. Trong số đó có một cô backpacker người xứ Wales chính cống. Mình rất thích cái giọng tiếng Anh xứ Wales của cô ta, sao mà ngọt lịm! (nói lén mà nghe, cô ta dung nhan cũng khá mặn mòi, mà nghe đâu có trình độ đại học nữa!” Bữa đó đang coi mấy người kia thì cô nàng gọi lại, bảo có bà trong điện thoại complain và không muốn nói chuyện với cô ta, đòi nói chuyện với supervisor. Tôi mới nhấc điện thoại và hỏi bà ta tôi có thể giúp được gì? (What can I do for you?). Bà ta hỏi mầy có phải boss của con nhỏ đó không, tôi nói phải, bả nói sao mà mầy tuyển thứ người không biết nói tiếng Anh vào làm việc cho Sở Thuế, nó nói cái thứ tiếng Anh gì tao chả hiểu gì trơn ráo trọi! Tôi mới ngớ người ra, vì cô tiếp điện thoại là người Anh chính hiệu con nai vàng, mà bị nói là không biết nói tiếng Anh. Tôi bèn tìm lời giải thích cho bà biết là giọng cô ta có khác giọng Aussie mình chút đỉnh, chứ cô ta là Anh chính cống mà! Và rồi mới giải quyết vấn đề cho bà ta. Xong bà ta có vẻ khoái chí nói “Mầy nói tao hiểu hết trơn, còn cái con đó nó nói tao chẳng hiểu gì hết!” Thế mới biết “miệng kẻ sang có gang có thép”, có chút đỉnh chức vị nói gì ra chúng cũng cứ nghe rầm rầm! Kể lại cho cả bọn nghe chúng cười rầm lên, kể cả cái cô người Anh bị chê nói tiếng Anh không rành.

Tới cái chuyện kiểm tra thuế. Xứ văn minh, chính quyền chẳng có cái gì để dấu giếm dân chúng cả. Năm nay sẽ kiểm tra giới nào, năm tới sẽ chú trọng vào những loại khai báo nào để mà truy xét. Đăng lên báo, phổ biến trên radio, truyền hình. Cứ như là báo trước cho dân biết mà né tránh cho trót lọt. Cũng như cái vụ “speed camera ahead”. Xứ nầy là xứ văn minh, dân chủ, dân là trên hết, vì vậy muốn kiểm tra, muốn phạt, là phải nói trước, cho hay trước, để người dân lo tránh đừng phạm phải. Vì vậy ở Úc nầy muốn làm người tốt thì rất dễ, chứ muốn làm người xấu thì khó lắm. Cứ hàng ngày lo xem TV, nghe radio SBS hay đọc các báo Việt Ngữ là biết hết trơn hết trọi. Chả bù chính quyền ở mấy nước chậm tiến hủ lậu, cứ rình chờ dân chúng sơ hở là chộp ngay để ăn hối lộ!

Có lần đi kiểm tra thuế GST, gặp phải hai ông bự, một trong hai ông lúc đó là chủ tịch một hội tài xế lái taxi của tiểu bang. Làm việc một hồi, ông ta mới bảo: “Tao thấy mầy sao khác mấy người kia, mầy kiểm tra thuế mà mầy cứ cười cười, chả giống cái bà nọ hôm trước, mặt cứ đanh lại, nói chuyện gióng một, làm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta”. Tôi mới bảo nó: “Tui đi kiểm tra là để kiểm tra, chứ có phải đi đánh lộn đâu mà mặt mày hầm hầm, mình vui vẻ với nhau, miễn là làm được việc thôi”. Thế là kiểm vẫn kiểm, thuế vẫn đánh, nhưng ai nấy đều vui lòng. Có bà chủ cơ sở nọ bảo: “Tao nhận được thơ mầy lo quá mất ăn mất ngủ mấy ngày đêm liền, nay gặp mầy sao thấy mầy nói chuyện vui vẻ, tự nhiên tao hết lo!” Cũng có lần gặp anh kế toán gia nọ, vừa bước vào phòng, mới kịp đưa cái thẻ ra chưa kịp chào hỏi, anh ta đã dùng “body language” đứng ngay lên, ra vẻ tức giận từ đời thuở nào, xổ ra ngay một tràng chửi rủa bất mãn đủ thứ, nào là luật gì mà đủ thứ luật (lúc đó mới cho ra GST), nào là không cho người ta có đủ thì giờ để làm việc, nào là cứ biết thúc bách mà chẳng có biện pháp nào giúp đỡ, vân vân và vân vân. Té ra anh ta công việc nhiều quá làm không xuể, mình tới để xem anh ta làm ăn ra sao đặng có cách giúp đỡ, anh ta lại tưởng mình muốn tới kiếm chuyện, lại phải giải thích con cà con kê một hồi anh ta mới vui vẻ trở lại. Té ra anh ta chẳng phải giận gì cá nhân mình, anh ta coi mình như cái thớt, con cá nó trơn trợt anh ta chém không được, nhè chém ngay mình chan chát! Mà ai cũng vậy, hễ giận mà có chỗ xả thì cứ xả ngay, chỉ tội cho cái thân tui lúc đó phải đứng ra hứng chịu búa rìu cho toàn bộ guồng máy công quyền. Nói cho cùng, công việc nào cũng là công việc, miễn là mình làm cho chu toàn, ai ghét rán chịu. Dân ở đây họ có câu: “I am doing my job” để biện minh cho việc họ làm, là họ chỉ làm theo bổn phận, chứ không phải họ ghét bỏ hay thù oán cá nhân gì. Mấy cái anh phú lít, mấy vị phạt đậu xe, rồi là mấy nhân viên thuế vụ. Ai nghe nói đến mấy cái nghề nầy không lắc đầu lè lưỡi thì cũng cao chạy xa bay. Dân Úc có câu: “Ở đời có hai thứ không tránh được: thứ nhất Thần Chết, thứ nhì Thuế Vụ”. Nghe mà ghê!

Anh David Ngô đang tiếp chuyện đồng hương qua SBS Radio

Đó là nói chuyện trước kia. Con bây giờ thì công việc làm có khác rồi. Hơn 8 năm nay đi giúp đồng hương tìm hiểu về thuế má, kể cũng vui. Nhớ hồi mới lên đài SBS để trả lời bà con hỏi về thuế vụ, mỗi lần vào trong studio là mỗi lần tim đập thình thịch như là đang vào phòng thi Tú Tài thuở xưa, không biết sẽ gặp đề thi nào, dễ hay khó, rủi gặp chỗ bí thì eo ôi, “anh rớt Tú Tài anh đi Trung Sĩ ” như chơi. Chẳng biết bà con gọi vào đài muốn hỏi gì, mà cũng chẳng biết có trả lời được không, mà hễ trả lời không được thì mất mặt bầu cua quá xá, nên chi run ơi là run. Lâu dần thét rồi cũng quen. May mà chẳng có cô nào người mình gọi vào hỏi : “Anh ơi, em có bầu rồi, anh tính làm sao!” thì chắc chết trăm phần trăm. Bà xã chuyến nào tui lên đài bả cũng ngồi nghe châm bẩm, mà còn thâu cát-sét lên nữa chứ! Cô nào đừng có giỡn chơi dại chết tui à nghen!

Làm công việc giúp đỡ người mình về các vấn đề thuế vụ có vui mà cũng có bực. Vui vì được tiếp xúc với người mình, được nghe, được nói tiếng nói của mình, vui vì giúp đỡ được cho người mình giải quyết các khó khăn. Nhưng cũng bực cái là người mình hay ỷ y, cứ để nước tới trôn mới nhảy. Ai đời thuế thì ba bốn năm chưa khai, nợ thì cứ để chồng chất bao nhiêu năm không trả, đến lúc nhận được cái bill mấy chục ngàn nợ mới tá hoả ra chạy đi kiếm cái anh chàng thuế vụ. Ảnh cũng đâu có bùa phép gì cho cam. Thứ nhứt là ảnh không được quyền khai thuế cho người khác, thứ hai là ảnh cũng đâu có trả nợ thuế được cho mình. Nhưng việc hướng dẫn đường lối thì sẵn sàng thôi. Ai cũng hỏi : “Văn phòng anh ở đâu, tôi tới khai thuế”. Vậy là phải thanh minh thanh nga nữa ! Bữa đó có hai vợ chồng bác nọ lớn tuổi đến văn phòng cộng đồng nhờ tìm giúp mớ tiền hưu cả chục năm nay lạc mất đâu đâu. Số là trước kia ông chồng có đi làm, được chủ trả tiền superannuation, rồi sau đó chuyển chỗ ở lung tung không báo với quỹ hưu bổng. Rồi công ty nọ khánh tận, đóng cửa cái rụp, quỹ hưu bổng do công ty đứng ra quản lý cũng dẹp luôn, tiền hưu bổng chuyển đi quỹ khác và kể như lạc chủ luôn dù tiền vẫn còn đó. Bác ấy hỏi mọi nơi bao nhiêu năm chẳng xong. Nghe nói có cái anh chàng thuế vụ tử tế, chịu khó giúp đỡ, mới lân la đến nhờ. Sau một hồi gọi chỗ nầy chỗ nọ tìm hỏi thăm, may thay tìm được ngay chốc mấy ngàn đồng đang được ký gởi tại một quỹ hồi hưu nọ. Nhìn hai bác mừng rỡ mà mình cũng cảm động muốn chảy nước mắt. Lại cũng một hôm mới đây đang làm việc tại lều trưng bày thông tin của Sở Thuế tại Hội Chợ Tết ở Warwich Farm. Có hai vợ chồng nọ tuổi cũng cỡ trung niên, dẫn cô con gái nhỏ chừng ba hay bốn tuổi đi dạo hội chợ ngang qua lều của Sở Thuế. Thấy cô bé mặc áo dài Việt Nam thật dịu dàng khả ái, bèn mới khen và lân la nói chuyện với ông bố. Anh vẻ người bình dân, nhưng qua vài câu trao đổi biết ngay anh là người trí thức, lại hay làm việc thiện. Chuyện vãn con cà con kê một hồi anh ta mới hỏi tên. Khi xưng tên ra thì thấy mặt anh ta có vẻ biến đổi. Chị vợ đứng kế bên mới nói : “Đó, anh lâu nay muốn gặp ảnh, nay thì anh đã gặp rồi đó, có gì muốn nói thì cứ nói đi cho thoả mãn !” Tôi tái mặt đứng chết trân. Trời xui đất khiến, không đúng lúc cũng chẳng đúng chỗ «wrong place, wrong time!», lại gặp oan gia gì rồi đây. Thôi chết tôi rồi, chắc phen nầy có chuyện lớn. Không biết mình có làm gì sai quấy với anh ta hồi nào không, thôi thì nhờ Phật Trời phù hộ cho tai qua nạn khỏi. Lúc đó ông chồng mới bảo tôi : “Thú thật với anh, tôi muốn gặp anh lâu lắm rồi”. Tôi run run đứng nghe anh nói tiếp. “Đó là kể từ ngày anh giúp tôi giải quyết cái vụ có người xài số thuế của tôi để làm ăn phi pháp. Chuyện anh giúp cho nay đã êm xuôi, vợ chồng tôi cũng đã trút được gánh lo. Còn việc tôi muốn gặp anh là để nói ra lời cảm ơn anh, thật tình mà nói, tôi không ngờ trên đời nầy lại còn có một người lễ phép, tử tế và tận tình như anh. Tôi phải gặp cho được anh để nói ra câu nầy mới hả dạ”. Lúc đó tôi hoàn hồn, mà cũng thật cảm động nữa. Ông boss tôi lúc đó đứng bên cạnh chứng kiến đầu đuôi, thế mà đến nay cũng chưa thấy tăng lương đồng nào!

Năm nay tôi cũng đã đến cái tuổi gọi là được quyền về hưu non. Nói về tuổi đời thì mong còn được sống lâu lâu để ngắm con ngắm cháu, nói về tuổi nghề thì cũng đã chín muồi. Ngẫm lại cuộc đời toàn là một chuỗi tình cờ. Tình cờ sinh ra, tình cờ lớn lên, tình cờ được sang Úc, tình cờ vào « làm » thuế vụ, tình cờ được làm công việc giúp đỡ đồng hương. Thôi thì cứ hãy làm hết sức mình, giúp được ai thì giúp, miễn người vui mình vui là được rồi. Chẳng thèm bon chen chi nữa cho nó mệt thân. Que sera sera. Biết đâu ngày mai đại hồng thủy hay trái đất nổ tung. Dù sao cũng phải tạm chấm hết bài nầy cái đã, ra sao thì ra./-

David Ngô

(Úc châu)