San Francisco
Qua dàn nhạc Paul Mauriat
Diễn Đàn Cựu Sinh Viên QGHC & Thân Hữu
Cuộc sống ngắn ngủi,
Không câu nệ,
Tha thứ nhanh chóng,
Hôn chậm rãi,
Yêu thành thật,
Cười thoải mái,
Và chẳng bao giờ ân hận về bất cứ
chuyện gì làm bạn cười.
**
Life is short,
Break the rules,
Forgive quickly,
Kiss slowly,
Love truly,
Laugh uncontrollably,
And never regret anything that
made you smile.
Labels: Diễn Đàn
Vĩnh thân,
Thư chắc hơi dài, tôi không viết một mạch trong mail, nên sẽ viết từ từ thành bản văn rời nầy.
Từ đầu cho tới bây giờ tôi vẫn nghĩ là Bạn cần nghỉ ngơi, lấy lại hơi, vì Bạn đã liên tục bận bịu với Diễn Đàn cả năm nay rồi. Nay lại biết thêm tin là Bạn có độ cholesterol cao, gây chứng huyết áp cao thì lại càng cần tính đến chuyện nghỉ ngơi hơn nữa. Tôi nghĩ, dù Bạn có thích thú trong trao đổi với bạn bè qua việc điều hành D Đ, cũng như trước đây Hùng đã tận tụy với D Đ, cặm cụi lo trình bày cho các bài viết , có những ngày cũng mệt chứ. Vì vậy, khi Bạn đề nghị, dù do dự, nhưng tôi đã nhận giúp Bạn một tay lo cho D Đ, tuy không biết mình sẽ làm được gì.
Về kỹ thuật trình bày, tôi chỉ biết có mỗi một việc là tìm và cắt xén rồi đặt một vài hình ảnh minh họa cho bài viết. Còn phải trình bày thế nào cho hài hòa, đẹp mắt và dể nhìn thì tôi thiếu con mắt thẩm mỹ. Còn một số kỹ thuật khác để biến hóa trong lúc trình bày, cho khỏi đơn điệu, như Bạn đã và đang làm, thì tôi hoàn toàn không biết gì.
Nhưng điều quan trọng hơn để làm cho một D Đ sinh động, là người điều hành cần có cái nhìn phê phán nhanh và bén nhạy cộng thêm một chút dí dỏm nhẹ nhàng. Muốn được như vậy, người điều hành D Đ cần có hiểu biết khá sâu sắc về nhiều bộ môn được đưa lên D Đ. Về Nhạc, Hội Họa, nhứt là Thơ, rất đa dạng trên D Đ, vốn liếng hiểu biết của tôi không có gì, cần nghe và nhìn để học hỏi chứ không thể lạm bàn bậy bạ, gây khó chịu cho người đọc. Tôi chỉ có một sở thích, có thể nói là say mê, từ nhỏ, là đọc và tìm hiểu nhiều những gì liên quan tới lịch sử - tôi không dám dùng chữ nghiên cứu, nghe có vẻ to tát quá, vì tôi không được đào tạo về căn bản và phương pháp nghiên cứu sử học, mà chỉ suy nghĩ theo những gì mình hiểu biết được ; do sự thiếu sót về căn bản nầy, mặt khác từ bài học tôi rút được khi đọc lịch sử, được xem là những tổng hợp sự kiện đan chéo và giăng mắc với nhau, là phải thận trọng khi phê phán người và việc, nên khi trình bày một câu chuỵện, tôi hay theo lối ngụ ngôn, là ngụ cái ý của mình, nhưng vẫn để mở, cho người đọc tự kết luận cho mình - . Mặt khác, tôi sống và suy nghĩ theo quan niệm « không.không » : có một chút Thiền, một chút Lão, Trang, như có một lần đã tâm sự với Bạn trước đây,vã lại tính tôi vốn dè dặt, nên thường phản ứng chậm, theo cách « chuyện đâu còn có đó, không vội ». Mà đó không phải là cách sinh hoạt của một D Đ, nó cần phải có những phản ứng nhanh, kịp thời, qua lúc đó là quá trể, không còn hào hứng và đáng chú ý nữa.
Một điều nữa cũng đáng nêu ra là người điều khiển D Đ cần có một số bạn bè, thân hữu quen biết, điều mà Bạn gọi là « network », trong số những người viết cho D Đ, để làm điểm tựa, hổ trợ uy tín cho mình. Tính đa năng và nhóm quen biết của Hùng trước đây và của Bạn bây giờ là một cái vốn rất quí cho người điều khiển D Đ. Không có cái vốn và điểm tựa uy tín đó, chỉ là múa gậy vườn hoang, không có tác dụng gì. Tôi hiểu rõ những giới hạn của mình, và biết mình hoàn toàn không có cái vốn và điểm tựa cho uy tín đó. Tôi nhận thấy, từ vài tuần lễ vừa qua, với cách thức và chủ trương riêng của Bạn, Bạn đã bắt đầu tạo và phát triển được điểm tựa và cái vốn uy tín đó. Bằng chứng là đã có một số bạn bè từ lâu vắng mặt, nay đã trở lại với D Đ, hoặc đă có một, hai khuôn mặt mới tham gia D Đ. Chính vì điểm then chốt nầy, mà trong một thư trước đây, tôi có đề nghị với Bạn là đừng đưa thêm người nhận bài cho D Đ, sẽ làm loãng đi điểm tựa và cái vốn uy tín rất cần cho tính nhất quán trong việc điều khiển D Đ.
Điểm chủ yếu, trong ý nghĩ của tôi, vẫn là làm sao cho công việc điều hành D Đ của Bạn được nhẹ một chút, bằng cách chia bớt với Bạn khối lượng bài vở được gởi đến ( có hôm thì vắng, ngày khác lại dồn dập ), phải đọc, sửa lỗi chính tả, kiểm điểm xem trong nội dung có điểm nào không hợp với chủ trương của D Đ, để nếu cần, thảo luận lại với tác giả trước khi đưa lên D Đ. Tôi được biết, trước đây trong hậu trường, Hùng có trao đổi thư riêng với một số người về bài viết đưa lên D Đ. Có lẽ trong một năm qua, Bạn cũng đã gặp ít ra vài trường hợp như vậy. Từ ý nghĩ đó, phối hợp với ước muốn của Bạn là có thêm người cộng tác điều hành để cho D Đ sinh động và khởi sắc hơn, tôi có đề nghi như thế nầy.
Đại khái nên chia bài vở được gởi đến và đưa lên D Đ làm vài ba nhóm : nhóm Thơ, Tùy bút, Truyện ngắn ; nhóm Tiểu luận, Khảo luận ; nhóm Tin tức trong và ngoài nước, tranh hí họa, chuyện khôi hài, nhạc. Đây chỉ là đề nghị gợi ý, Bạn có thể tùy nghi chia nhóm bài vở theo ý Bạn. Bạn có thể nhờ một bạn có uy tín trông coi một hay hai nhóm bài, tạm gọi là « chuyên mục ». Trong giai đoạn rút kinh nghiệm lúc đầu kéo dài chừng đôi ba tháng, Bạn vẫn nhận tất cả bài vở như hiện nay. Sau đó Bạn chuyển bài cho người bạn nhận phụ trách chuyên mục. Người nầy sẽ kiểm soát bài nhận được theo một vài tiêu chuẩn Bạn đề ra và đã được hai bên đồng ý, sửa lỗi chính tả, trình bày bài viết, có thể thêm vài lời bình hoặc giới thiệu, có thể gọi để tham khảo ý kiến của Bạn trước khi đưa lên D Đ.
Điều cần là làm sao giữ được cái hướng thống nhứt của D Đ, trong đó Bạn vẫn là người điều hợp với tư cách Chủ Nhiệm của D Đ. Với tư cách đó, Bạn cần đưa ra một vài tiêu chuẩn cụ thể cho D Đ, thí dụ : loại trừ những bài và ý kiến quá khích, lời lẽ nặng nề, đả kích, thóa mạ người khác ( một người trí thức cần giữ thái độ hòa nhã ), loại trừ những ý kiến ca ngợi ngầm hay công khai bênh vực nhà nước CSVN, chia rẻ người Việt quốc gia yêu nước ; về hình thức trình bày cần đơn giản và dùng cùng một loại chữ thống nhứt ( điều nầy Bạn đã thấy và đã nêu ra ). Dù bài đã được đưa lên D Đ rồi, nếu do sơ sót của người phụ trách, Bạn vẫn giữ quyền kiểm soát tối hậu, cắt bỏ đoạn hoặc toàn bài nếu thấy không đáp ứng tiêu chuẩn của D Đ.
Lúc đầu, có thể Bạn phải bận rộn thêm một chút vì được gọi nhiều lần để tham khảo ý kiến. Nhưng sau giai đoạn trắc nghiệm, nếu sự cộng tác thành công, Bạn sẽ bớt việc và có giờ nghỉ ngơi nhiều. Lúc đó Bạn sẽ công bố trên D Đ là sự cộng tác điều hành trong thời gian vừa qua trên D Đ đã thành công, từ nay bạn bè, thân hữu nên gởi bài cho người phụ trách chuyên mục ( nếu có gởi lộn thì bạn bè phụ trách chuyên mục sẽ chuyển bài cho nhau ). Những người bạn được mời phụ trách chuyên mục, đồng thời cũng hợp thành bộ tham mưu nhỏ của Bạn, để trao đổi ý kiến với nhau, khi cần phải giải quyết một trường hợp khó xử. Trước kia, qua một trường hợp đại loại như vậy, tôi đã nêu ý kiến đề nghị lập một bộ tham mưu nhỏ với Hùng.
Cái khó của Bạn lúc đầu là tìm được người Bạn tin tưởng, có uy tín và khả năng, chịu cộng tác, nhận phụ trách chuyên mục, và nhứt là có thiện chí trao đổi ý kiến để giữ cho các bài viết đưa lên D Đ đi theo một hướng thống nhứt của D Đ. Nếu tìm được người cộng tác đã nắm vững kỹ thuật trình bày thì rất quí. Nếu không, bạn nên chỉ dẫn chi tiết một vài kỹ thuật căn bản trong việc trình bày một bài viết.
Bạn sẽ hỏi, tôi sẽ làm được gì để giúp Bạn ? Thành thực mà nói, như đã trình bày ở trên, tôi tự thấy mình không có uy tín và khả năng để đảm đương một chuyên mục. Vã lại tôi có cái tật làm theo cảm hứng : say mê tìm đọc, theo dõi một đề tài trong một thời gian, sau đó nghỉ ngơi, không làm gì nữa, vì cảm thấy đầu óc như đặc sệt lại. Đó là những lúc tôi gọi đùa là thời kỳ « lặn » của tôi. Việc tôi có thể làm được, là thỉnh thoảng viết vài dòng hổ trợ tinh thần cho Bạn, như hôm nay qua thư nầy . Còn cộng tác chuyên cần và liên tục như Bạn thực hiện từ trước tới nay, thú thực tôi chịu thua.
Tôi có một ý kiến nầy đề nghị thêm để Bạn xem thử. Khi thành lập web site nầy, Hùng đã đặt thêm cho nó một phần, dưới hình thức Diễn Đàn, để cho bạn bè có chỗ trao đổi ý kiến, vui chơi với nhau. Đó là một cách làm cho D Đ sinh động, tuy đôi lúc bị lạm dụng đi tới chỗ quá trớn, đáng tiếc. Bây giờ chúng ta có thể lấy lại tinh thần đối thoại đó, thêm một chút đổi mới, là mỗi tháng chọn một « Bài Của Tháng » theo tiêu chuẩn là bài đã đựợc nhiều người góp ý, bình phẩm, gây không khí sôi nổi cho D Đ. Bạn có thể công bố trên D Đ, đại khái: để chọn « Bài Của Tháng », xin độc giả của D Đ tham gia góp ý về các bài viết, bản tin, hình ảnh, tiết mục đăng trên D Đ để gây không khí sinh động cho D Đ, theo như tên gọi của nó, nhưng xin giữ qui tắc : khen hay chê đều được chấp nhận, nhưng xin giữ thái dộ hòa nhã, tránh dùng những lời lẽ không đẹp đả kích người khác ; D Đ xin giữ quyền không đăng những ý kiến làm mất hòa khí và làm mất tình thân hữu của D Đ. Cuối tháng, Bạn và ban tham mưu sẽ hội ý sau đó công bố « Bài của Tháng » được ghi nhận. Nếu ý kiến về « Bài Của Tháng » được độc giả của D Đ hưởng ứng, chúng ta có vài cái lợi : thứ nhứt là kích thích sự phát biểu ý kiến của độc giả, thứ hai là biết được độc giả chú ý tới loại bài viết nào trên D Đ, thứ ba là gián tiếp khích lệ tác giả bài viết, vì được độc giả chú ý tới bài viết của mình.
Thư đã khá dài, nhưng nhân tiện Bạn cho tôi nói thêm vài điều bên lề.
Chuyện thứ nhứt liên quan tới bài của Anh Trọng Đạt cách nay mấy hôm, phê bình bài « Món Ăn Chân Lý » của Bà Dương Thu Hương. Tôi thấy bài đó có giọng điệu « lên lớp », cũng có thể nói là mạt sát Bà DTHương nặng lời quá. Tôi không có ý bênh vực bà DTHương vì chính tôi cũng không thích cung cách và lối diễn tả của bà. Cách phê bình có tính cách đả kích một cách cạn tàu ráo máng như vậy, không hợp với một người trí thức cần có thái độ ôn hòa, thận trọng trong việc phê phán người khác, vì biết rằng không ai nắm trọn chân lý trong tay mình. Anh TĐạt đã sôi nổi, hăng tiết như chúng ta thường thấy cách diễn tả của anh nhiều lần trên D Đ làm cho cách lập luận của anh có nhiều sơ hở. May mà Bạn thấy kịp thời để mau lẹ xóa bỏ đoạn nói về phụ nữ và chính trị. Ngoài ra lập luận của anh TĐạt cũng thiếu vững chắc khi anh cho bà DTHương không đủ tư cách biện hộ cho HCMinh, vì bà chỉ là một đảng viên cấp thấp, không biết được tâm tư của lãnh tụ ; vì bà sinh sau đẻ muộn so với thời kỳ lịch sử mà bà biện hộ ; vì bà thiếu kiến thức sơ đẳng về phương pháp nghiên cứu sử. Thực ra một sử gia không cần phải sống gần và sống cùng thời với một hay nhiều nhân vật lịch sử mới có tư cách biện hộ, hay nói đúng hơn phê phán về họ. Kết luận, tôi thấy bài viết đó của anh TĐạt là một trường hơp điển hình của của sự thiếu hòa nhã trong việc phê bình người khác, không hợp với tư cách của một người trí thức, không hợp với D Đ, và có hại cho uy tín của D Đ . Tôi vẫn có liên lạc tốt với anh TĐạt, vẫn quí trọng các công trình tìm tòi nghiên cứu của anh, nhưng tôi phải thẳng thắn nói rằng sự sôi nổi, hăng hái thái quá của anh, nhiều lần đã làm anh nông nổi, thiếu sáng suốt trong lập luận. Tôi cũng biết anh TĐạt là người có tự ái rất mạnh, khó có thể nói thẳng với anh. Nhưng Bạn với tư cách của một Chủ nhiệm cũng nên lưu ý , tìm lời khéo để nói với anh TĐạt, trong những trường hợp như bài vừa rồi của anh để giữ uy tín và không khí thân hữu của D Đ.
Chuyện thứ hai liên quan tới bức tranh trừu tượng của Bạn. Tới bây giờ mới chịu lên tiếng kể ra cũng muộn màng. Đó là cái tật của tôi. Nhưng mà chỗ bạn bè thì nói lúc nào cũng được, miễn là thực tình với nhau là tốt, phải không ? Tôi có đọc và biết một chút xíu về trường phái Ấn tượng ( l’Impressionnissme ), còn các phái khác như Trừu tượng, Siêu thực, Lập thể, Dada, không có chút kiến thức nào, chỉ cố cảm nhận theo theo trực giác thôi. Chẳng hạn khi biết nguồn gốc gợi hứng cho bức tranh « Guernica » của Picasso, theo cảm tính, nhìn cũng thấy xúc cảm, nhưng bảo bình phẩm thì không dám. Trở lại với bức tranh trừu tượng của Bạn.
Dường như gần 30 năm sau, cảnh những con sóng vùi dập thuyền nhân mà họa sĩ từng sống và chứng kiến vẫn chiếm lĩnh tiềm thức của họa sĩ. Thế nên cảnh sóng gào, thác đổ vẫn là một đề tài quen thuộc trong tranh của họa sĩ. Ở đây cũng vậy. Người xem tranh nhận ra nửa bên trái của bức tranh bị khối màu nâu sậm ngự trị, dưới hình thức một đợt sóng to sắp đổ ập xuống, đồng thời giống như miệng của một con quái vật đang hả ra tang hoác. Trong khoảng không gian của con sóng – quái vật tung hoành, người xem nhận ra những vệt màu xanh dương tượng trưng cho biển, những vệt màu nâu, màu vàng lẫn lộn hoặc xé ra như là những nạn nhân bị con sóng – quái vật cắn xé và nuốt chửng, những đường màu nâu đen đặc chạy dài phải chăng là diển tả cảnh chết chóc thê lương ? Đối lại, nửa phần bên phải của bức tranh được họa sĩ dùng màu sáng hơn. Không có ánh sáng, nhưng người xem nhận ra màu vàng tươi của mặt trời và khoảng không gian trong sáng,mang hy vọng và sức sống đối chọi lại cảnh u ám chết chóc ở phần bên trái. Phải chăng đó là niềm hy vọng họa sĩ muốn đem lại cho những nạn nhân đang giành giựt hơi thở - sự sống với con sóng – quái vật – tử thần. Niềm hy vọng như được diễn tả thấp thoáng qua một mảng màu trắng có hình khuôn mặt một thiếu nữ nhìn trắc diện, bên dưới như có dáng hai bàn tay với màu tím nhạt, đang ngửa ra trong tư thế của người đang xin ơn trên phù hộ. Nửa phần trong sáng bên phải, dành cho sự sống, có chiều hướng đẩy lui cảnh hung bạo, thê lương, chết chóc bên trái, phải chăng diễn tả niềm hy vọng, lạc quan họa sĩ muốn gởi gắm ? Vài ý nghĩ lộn xộn gọi là đáp lại cái tình của họa sĩ ước muốn người xem tranh chia xẻ cảm nghĩ của mình.
À,mà quên, với những ý nghĩ trên, xin được dặt tên cho bức tranh là « Bạo Lực, Chùn Bước ! ».
Còn một chuyện thứ ba trước khi chấm dứt thư nầy. Trong thời gian « lặn » vừa qua, tôi có viết hai bài ngắn, có ý gởi Bạn trám chỗ trống lúc D Đ ế độ. Sau thời gian tưởng nhớ Hùng, đến giai đoạn nhớ ngày 30-04 năm 1975, thấy bài vở trên D Đ khá dồi dào với không khí nghiêm trang, tôi đã bỏ , không gởi đi. Hôm trước, trong một cái mail tôi có nói là tôi sẽ học cách trình bày để đưa thẳng bài của mình lên D Đ. Nhưng nghĩ lại, tôi bỏ ý định đó, vì như tôi trình bày ở trên, có khi mình chủ quan, đưa một điều gì không hợp với D Đ, thay vì mua vui cho độc giả D Đ, lại làm cho người đọc nhăn mặt khó chịu, thì lại đáng tội với bạn bè. Nên tôi lại gởi cho Bạn xem qua như từ trước tới nay.
Thư khá dài, Bạn chịu khó đọc, để bù lại những lúc để Bạn một mình cặm cụi với D Đ.
Thân mến
Nqm
_____PS. Hôm qua tôi có nhận được e.mail của Cô Út Như Thương, Cô Út cho biết qua về tình trạng sức khỏe, thấy chưa có gì sáng sủa rõ rệt. Tôi thực tình rất quí Cô Út. Cô Út đến muộn với D Đ nhưng rất nhiệt tình đóng góp rất nhiều và đa dạng cho D Đ.
Lẽ ra Diễn Đàn không đăng tải tấm hình này vì sợ thần tượng xưa có thể sụp đổ và làm người xem bị sốc. Nhưng đăng lên cũng có cái hay để nhắc nhở những người có ý định thách thức với tạo hóa sắp đi sửa sắc đẹp. Nhìn một cụ già tự nhiên người ta thương mến. Nhìn một người sửa sắc đẹp về già bỗng thấy sợ!
Labels: TeHong
Labels: NThương
Labels: Diễn Đàn
Labels: Lan Đàm
Cũng là một lối trốn về quá khứ. Xin mời quý anh chị nghe "Paris Nổi Giận"
Labels: Diễn Đàn
"NHỤC.
Nhục thật, ước gì tôi sinh ra không phải là người Việt nam để có thể tâm bình khí hòa trước những nỗi buồn mang tên Việt nam do cái tập đoàn cầm quyền ngu dốt đang gây ra".
"Nghe đến đấy máu nóng của tôi nổi lên, thú thật lúc đó có thuốc nổ thì tôi cũng cho nổ tung cả cái tòa đại sứ VN nhơ nhớp này, còn chuyện hậu quả thế nào tính sau".
"Cháu đi dịch ở đây nhiều lần, không có máu me chảy bị thương chứ mấy cái cảnh làm tiền của mấy ổng gần giống như dzầy cháu thấy nhiều lần cũng quen rồi".
Labels: LĐàm
Đọc tin "Lần thứ 81 kỷ niêm ngày cưới", Như Thương đang đau bò lê bò càng ra mà vẫn lượm lặt thơ thêm mắm thêm muối vô câu chuyện cho vui cửa vui nhà. Hoan hô tinh thần lạc quan của nữ sĩ đánh gục bệnh hoạn, đả loạn tình buồn! (D.Đ):
Thế thì hai người "...còn trao đổi một nụ hôn và nựng nhau chút chút trước khi lên giường ngủ ..." đã vượt qua định luật đời thường:60 là tuổi dậy thì
70 là tuổi mới đi vào đời
80 là tuổi ăn chơi
90 là tuổi nghỉ ngơi dưỡng già
100 hết phải lo xa
Trèo lên nóc tủ ngó gà thoát y
Labels: NThương
Labels: NvSau
Kỷ niệm lần thứ 81 ngày thành hôn
Labels: Diễn Đàn
THỊT BÒ VÀ TUỔI THỌ
Chúng tôi vừa nhận được tin buồn :
Thân phụ bạn Trần Đình Phương Đốc Sự 13,
Cụ Ông TRẦN ĐÌNH PHÔ
Bác Sĩ Thú Y
vừa từ trần ngày 24 tháng 05 năm 2009
tại Thành Phố Qui Nhơn, Trung Phần Việt Nam
Hưỡng thọ 101 tuổi
Toàn thể CSV /QGHC Ban Đốc Sự, Khóa 13, xin thành kính phân ưu
cùng bạn Phạm Đình Phương và tang quyến.
Nguyện xin hương linh CỤ ÔNG sớm được siêu thoát tịnh độ.
Gia Đình CSV/QGHC Ban Đốc Sự Khóa 13
Labels: CXThức
Vài hàng về
Tranh Trừu TượngA.C.La
Lan ĐàmHọ yêu nhau, lấy nhau và hạnh phúc. Nhưng một ngày tháng tư, họ chia lìa. Anh lao tù phương Bắc. Chị lận đận phương Nam. Tay trắng tiểu thư, Chị tần tảo nuôi hai con gái nhỏ,chờ chồng. Rồi Anh qua đời trong một trại cải tạo mà Chị không muốn nhớ tên. Rồi Chị gạt nước mắt mang con, theo giòng người, bỏ quê hương lại sau lưng. Lại mình Chị bương trải ở một quê hương thật mới. Bây giờ, hai con gái đã theo chồng. Bây giờ, chỉ còn Chị, cô đơn nơi đó, cuối con phố núi quạnh hiu của một thị xã nhỏ hiền hòa cực bắc Tiểu Bang Georgia. Cô đơn như Anh đang nằm sâu đâu đó, nơi xó rừng Thanh Hóa mịt mùng...Đỗ Bảo
Nơi em ở quạnh hiu phố núi,
Chiều sương mù sỏi lạnh bước chân.
Ngày chớm đông đêm đầy rất vội,
Gió đong đưa lối cỏ ngại ngần.
Em đi về ngõ cao lặng lẽ,
Mặc tiếng chim,cây lá đón chào.
Đời mục nát từ cơn mê lỡ,
Nhịp tim chùng,thao thức chiêm bao.
Vẫn dịu dàng,dáng gầy như liễu,
Em xa xăm, ánh mắt u hoài.
Khuya đối bóng,trăng non mờ chiếu,
Lệ nào tràn mê hoặc liêu trai.
Với thời gian tóc dăm sợi bạc,
Xanh xao hồn cô phụ long đong.
Tà áo cũ nhuốm màu lưu lạc,
Em đâu ngờ thương nhớ mênh mông.
Nơi em ở chập chùng mây phủ,
Hàng thông già đồi vắng thở than.
Nghe gót nhẹ nai vàng bỡ ngỡ,
Em ngậm ngùi,sầu nặng không gian.
Lan Đàm
Ðọc "Món Ăn Chân Lý"
của Dương Thu Hương